Thời đầu khi tiếp quản chính quyền từ thực dân Anh vào tháng 6/1959, nền công vụ của Singapore non trẻ bị nạn tham nhũng hoành hành. Tham nhũng phổ biến ở khắp nơi, được xem là lẽ thường tình.
Thời đầu khi tiếp quản chính quyền từ thực dân Anh vào tháng 6/1959, nền công vụ của Singapore non trẻ bị nạn tham nhũng hoành hành. Tham nhũng phổ biến ở khắp nơi, được xem là lẽ thường tình.
Mỗi triều đại truyền được 3, 4 đời vua là bắt đầu suy vong. Chính sự suy đồi dung dưỡng bọn tham quan, ô lại hại dân hại nước. Tội lỗi của chúng với đất nước, nhân dân tàn hại không kể xiết.
Trong tâm khảm nhiều người, tham nhũng được xem như là chuyện tất yếu và không có gì phải xấu hổ cả. Khi đó, mối họa này nghiêm trọng hơn tất thảy những gì dân tộc Việt đã trải qua.
“Tôi trộm lo dân gian thói tệ đã quá, nếu cứ yên thường thủ cựu, không nhân thời thêm bớt, lập kỷ cương để sửa trị thì một xã còn không trị nổi nữa là một phủ…”.
Trong bất kỳ giai đoạn lịch sử nào, tệ tham nhũng luôn là mối nguy hại đối với quốc gia. Từ thời phong kiến, vấn đề này đã được đưa vào nội dung của bài thi.
Mỗi một chính phủ được Hoa Kỳ giúp nắm lấy quyền lực ở Việt Nam đều chứng tỏ là mình không có khả năng. Tất cả họ đều bị người dân Việt Nam khước từ.
Lợi ích nhóm là sự biến tướng hay phát triển của chủ nghĩa cá nhân. Nó nguy hiểm hơn hẳn chủ nghĩa cá nhân vì nó dám nhân danh tổ chức, nhân danh tập thể để “làm quan phát tài”.
Tội ác đi liền với trừng phạt. Nhưng điều tôi đau đáu là sau mỗi một sự trừng phạt, nhà cầm quyền có tìm được cách rào chắn những ngả đường dẫn dắt con người vào cái ác hay không?
Đã có nhiều vụ xử quan lại lợi dụng quyền thế mà sách nhiễu, bòn rút của công, lấy tiền của dân được ghi chép trong sử sách.
Cả một “bộ sậu” quan lại ở Nam Định, từ cấp trấn xuống cấp huyện thoái hóa, biến chất, trở thành “tập đoàn cường hào” hà hiếp dân chúng nặng nề…