Không có nghề nghiệp nào ăn mặc sếch-xi như nghề đánh dậm chuyên nghiệp. Quan trọng nhất là cái miếng vải làm quần. Nó phải đủ kín đáo ở cái vị trí nhạy cảm nhất.
Không có nghề nghiệp nào ăn mặc sếch-xi như nghề đánh dậm chuyên nghiệp. Quan trọng nhất là cái miếng vải làm quần. Nó phải đủ kín đáo ở cái vị trí nhạy cảm nhất.
Hồi bao cấp ấy, có hai cái tết hấp dẫn với bọn trẻ nhất. Đó trước hết là Tết Nguyên đán, rồi sau nữa là Tết Độc lập. Đơn giản vì hai cái Tết ấy, cả nhà được ăn cơm có thịt. Tết Trung thu thì chỉ vui chơi với vài ba cái kẹo thôi.
Yesterday Once More là ca khúc gắn bó với thế hệ 7x và 8x Việt Nam. Thời đó gần như ai cũng nghèo và cái gì cũng hiếm hoi nên dù chỉ là một bài hát thôi, người ta cũng thấy quý báu và trân trọng…
Trở lại những năm đầu thập niên 2000, việc sở hữu một chiếc xe máy “xịn” là điều quá xa vời với phần lớn người dân. May mắn thay, “Wave Tàu” xuất hiện như một sự cứu rỗi.
Các gia đình người Hoa ở phố vắng tiếng cười, ngừng buôn bán làm ăn, ít đi ra ngoài và chỉ nói chuyện với nhau bằng tiếng Hoa…
Có người bảo, thời bao cấp, quanh năm là lo toan, vất vả, chỉ 3 ngày Tết là sung túc, nhàn nhã…
Mùi hương Tết Việt là tổng hòa của những mùi hương mà chỉ dịp Tết cổ truyền mới có, hoặc không thể thiếu trong ngày hội này. Đây là những mùi hương gợi lại biết bao cảm xúc thân thương, đầm ấm mỗi dịp Tết đến, xuân về.
Gọi “Tết xưa” nghe cứ xa lăng lắc như thời cổ tích. Nhưng không. Đó chỉ là thời còn chế độ bao cấp. Nào đã xa xôi gì mà bảo chuyện xưa! Thời gian thì chưa xa, nhưng sự việc thì đã xa lắm. Xa đến nỗi, nhiều việc bây giờ kể lại, các bạn trẻ khó mà tin được.
Tôi cảm thấy cực kỳ may mắn vì đã được góp mặt trong lần cuối, hay lần áp chót đúng nghĩa Trung thu cổ truyền của người Việt nơi 36 phố phường Hà Nội thân thương.
Đó là bài hát “chính thức” của một đất nước rộng lớn, với những con người tràn đầy nhiệt huyết đi xây dựng những công trình vĩ đại. Bạn hãy nghe và hãy nhớ rằng, đã từng có một Liên bang Xô-viết như thế…