“Giành chính quyền đã khó, giữ chính quyền còn khó hơn gấp bội”. Luận đề này như một châm ngôn, đúng với mọi thời đại, mọi chế độ chính trị, mọi cuộc cách mạng.
“Giành chính quyền đã khó, giữ chính quyền còn khó hơn gấp bội”. Luận đề này như một châm ngôn, đúng với mọi thời đại, mọi chế độ chính trị, mọi cuộc cách mạng.
Triết lý hồi tỵ khởi nguồn từ sự nghiệp cải cách nền hành chính quốc gia toàn diện và sâu sắc của vua Lê Thánh Tông – một vị vua anh minh trị vì đất nước suốt 38 năm.
Nhà nước liêm chính, mà trước hết là chính phủ liêm chính, là tất yếu khách quan cho sự tồn tại của nhà nước trước yêu cầu phát triển xã hội, nhất là trong điều kiện phát triển nền kinh tế thị trường, dân chủ hóa xã hội và hội nhập quốc tế.
Tội ác đi liền với trừng phạt. Nhưng điều tôi đau đáu là sau mỗi một sự trừng phạt, nhà cầm quyền có tìm được cách rào chắn những ngả đường dẫn dắt con người vào cái ác hay không?
“Quyền lực luôn tham nhũng; quyền lực tuyệt đối thì tham nhũng tuyệt đối”. Khi có quá nhiều quyền lực trong tay, ngay đến người tốt cũng cai trị độc đoán.
Sai lầm không được sửa chữa sẽ dẫn tới biến chất, làm cho Đảng không còn phục vụ nhân dân mà biến thành “quan nhân dân”, thậm chí đối lập với nhân dân.
Tham nhũng chính sách cũng chính là tham nhũng chính trị, hình thành do sự câu kết giữa những người có ảnh hưởng trong hệ thống chính trị, chủ yếu là những quan chức cấp cao trong bộ máy cầm quyền…
Một xã hội ưa chuộng các cá nhân có địa vị sẽ vô thức bài xích những người có ít quyền hơn, cho dù là quyền lực kinh tế hay hành chính.
Các nền kinh tế có mức độ tham nhũng cao sẽ không thể phát triển thịnh vượng như những nền kinh tế có mức tham nhũng thấp.
Quyền lực, tiền bạc của quốc gia rơi vào tay của một số người. Bất công xã hội, khoảng cách giàu nghèo, suy thoái đạo đức, triệt tiêu nguồn lực kinh tế, hủy hoại tài nguyên con người từ lợi ích nhóm mà ra.