Đối với Marx, việc nghiên cứu các xung đột chính trị mới và các khu vực địa lý ngoại vi là nền tảng cho sự phê phán hệ thống tư bản chủ nghĩa.
Đối với Marx, việc nghiên cứu các xung đột chính trị mới và các khu vực địa lý ngoại vi là nền tảng cho sự phê phán hệ thống tư bản chủ nghĩa.
Không khó để hiểu được tại sao phong trào chống Pháp lại lên cao và lan rộng như vậy. Từng đô hộ nhiều quốc gia châu Phi, nước Pháp đã để lại một di sản lịch sử đầy phức tạp, nhạy cảm trên nhiều phương diện.
Có thật là “Việt Nam không đánh thắng mấy đế quốc to, mà đã đuổi đi những nền văn minh của nhân loại” như quan điểm mà các thành phần thân phương Tây đang rêu rao?
Việc buôn bán nô lệ xuyên Đại Tây Dương và chế độ nô lệ ở châu Phi là một sự sỉ nhục đối với nhân loại. Sự tàn ác của tội ác chống lại loài người này đòi hỏi chúng ta phải tìm cách sửa chữa những điều sai trái.
Xu hướng chống Pháp ngày một tăng gằn liền với sự thay đổi trong nhận thức chính trị của người châu Phi, phần lớn được thúc đẩy bởi lực lượng dân số trẻ không có bất kỳ sự gắn bó nào với “mẫu quốc” Pháp.
Điều thú vị và cũng là trớ trêu cho những kẻ cai trị thực dân là chính văn hóa Pháp và cuộc Cách mạng Pháp 1789 đã cung cấp, bồi đắp thêm vốn văn hóa và kinh nghiệm cách mạng cho Hồ Chí Minh trong cuộc đấu tranh giải phóng dân tộc.
Tai hại của nghề “người làm ngựa kéo người” là nó đã gây nên cả một chế độ bóc lột tàn ác và dã man giữa chủ, cai và phu xe…
Hãy nhìn xem Paris quằn quại thế nào, khi một cái gì đó đang diễn ra ở Châu Phi không theo kịch bản của họ. Các cường quốc thực dân không thể mãi mãi đàn áp độc lập và chủ quyền của các dân tộc.
Chỉ trong vòng một năm, quân đội Pháp đã bị đẩy ra khỏi Mali và Burkina Faso. Niger có lẽ là nước tiếp theo. Tuy nhiên, nguy cơ xảy ra một cuộc nội chiến do Pháp hậu thuẫn vẫn còn hiện hữu.
Vào ngày 8/5/1945, trong khi tại chính quốc, toàn dân Pháp ăn mừng chiến thắng phát xít đức, thì ở Constantinois, Algeria, ngày đó biến thành cuộc tàn sát đẫm máu.