Khái niệm trưởng thành không đơn giản chỉ được định nghĩa bằng số tuổi. Sự trưởng thành ở đây không đề cập đến vấn đề phát triển thể chất, mà nằm ở tư duy, cảm xúc.
Khái niệm trưởng thành không đơn giản chỉ được định nghĩa bằng số tuổi. Sự trưởng thành ở đây không đề cập đến vấn đề phát triển thể chất, mà nằm ở tư duy, cảm xúc.
Phải chăng trước khi “được lòng người”, đầu tiên chúng ta nên trả lời câu hỏi: Ta là ai và tại sao ta lại cần phải “kiểm soát” được cảm xúc, suy nghĩ, hành động… của ai đó?
Chủ đề không mới nhưng vẫn đáng nhắc lại với nhau để mà cùng biết xấu hổ. Biết là còn may, còn nhắm mắt bịt tai, coi như mình đã tốt cả rồi thì đó là bất hạnh.
Một quốc gia dốt là một quốc gia yếu, mà u mê là một biểu hiện của dốt nát. Một dân tộc dựa dẫm thánh thần không thể nào là một dân tộc mạnh khỏe.
Nếu mỗi người đi đền chùa ngày xuân biết tự mình thanh sạch cho mình trước hết thì tự khắc những cảnh đua chen ở nơi thánh tự sẽ mất đi.
Cái mà chúng ta đang thiếu là văn hóa, không phải thứ văn hóa nặng về khoe mẽ và chiều nịnh nhau mà là thứ văn hóa của trí tuệ.
Trong nhiều buổi tiệc tùng dễ thấy cảnh một thực khách dùng đũa mình đang ăn gắp thức ăn cho những người ngồi cùng bàn. Người được gắp nhiều khi khó chịu nhưng không nói ra.
Hầu như ai cũng từng trải qua một thời trẻ đầy nông nổi. Những việc làm thiếu suy nghĩ trong giai đoạn này thường khiến chúng ta phải hối tiếc khi đã trưởng thành hơn.
Đêm giao thừa các bạn vẫn lượn phố, cày games, tụ tập bạn bè… như ngày thường. Bạn ngại theo bố mẹ về quê . Về quê không có bar, không cafe, mạng thì yếu, chả lướt “phây-búc” tám chuyện được.
Những người “độc hại” luôn tìm cách để chui được vào cuộc sống của người khác để tạo ra sự kịch tính và hỗn loạn nhằm thao túng vòng tròn xã hội cho nhu cầu của họ.