NHẬT KÝ HÀNH TRÌNH – Ernesto Che Guevara

41 – Lênh đênh

Vài ba con muỗi đơn độc không thể ngăn cản giấc ngủ của tôi. Tôi đang thiu thiu thì giọng của Alberto đánh thức tôi dậy. Những ánh đèn yếu ớt của một thị trấn nhỏ, mà nhìn bề ngoài có vẻ như là thị trấn Leticia, có thể nhìn thấy từ bờ bên trái của con sông.

Tiếp theo là công việc vô cùng khó khăn khi hướng chiếc bè về phía ánh đèn, và chính lúc này, chúng tôi phải đối diện với một tai họa: chiếc bè từ chối không chịu trôi gần bờ, nó ngoan cố giạt ra giữa dòng. Chúng tôi chèo hết sức mình, nhưng khi chiếc bè sắp sửa chuyển hướng thì nó lại quay nửa vòng, hướng ra giữa dòng. Chúng tôi tuyệt vọng nhìn những ngọn đèn khuất dần. Kiệt sức, chúng tôi nghĩ rằng ít ra mình cũng chiến thắng được đàn muỗi và lăn ra ngủ cho đến sáng, chuyện gì xảy ra sau đó tính sau. Viễn cảnh của chúng tôi chẳng hứa hẹn gì nhiều. Nếu tiếp tục xuôi theo dòng sông, chúng tôi sẽ trôi tới tận Manaos, mà theo những nguồn tin tương đối đáng tin cậy thì đó là một quãng đường khá dài, tương đương với 10 ngày đi thuyền. Do tai nạn ngày hôm trước(1), chúng tôi không còn lưỡi câu và cũng chẳng còn bao nhiêu lương thực dự trữ. Đó là chưa kể chúng tôi vào Brazil mà không có giấy tờ và không biết tiếng… Nhưng tất cả những vấn đề này không làm chúng tôi bận tâm lâu vì chúng tôi đã sớm chìm vào giấc ngủ. Mặt trời mọc đánh thức tôi và tôi bò ra khỏi mùng để xem mình đang ở đâu. Chiếc bè đã cặp bờ phải của con sông và đang lặng lẽ chờ đợi tại một chiếc cầu nhỏ của một căn nhà gần đó. Tôi quyết định tạm gác lại mọi chuyện, bởi vì đàn muỗi vẫn còn trong phạm vi tấn công và đang tận hưởng bữa tiệc của chúng. Alberto vẫn còn ngủ say nên tôi cũng ngủ tiếp. Cảm giác mệt lả và kiệt sức đã tràn ngập cơ thể tôi. Tôi thấy không thể quyết định được gì ngoại trừ ý nghĩ là: cho dù bất cứ chuyện gì không hay xảy ra, không có lý do gì để nói rằng chúng tôi không thể đương đầu được.

XEM TIẾP: 42 – Phút nghĩ về mẹ

Tags: ,