NHẬT KÝ HÀNH TRÌNH – Ernesto Che Guevara

25 – Đi qua hồ mặt trời

Vùng hồ thiêng liêng chỉ hé lộ một phần nhỏ vẻ hùng vĩ của nó do bị che khuất bởi dải đất hẹp bao quanh vịnh Puno. Những chiếc thuyền độc mộc nhấp nhô, bập bềnh đây đó trên mặt nước tĩnh lặng và vài chiếc thuyền câu nối tiếp nhau ra khơi qua cửa hồ. Gió rất lạnh và bầu trời mịt mù xám xịt dường như muốn nói lên tâm trạng của chúng tôi. Mặc dù chúng tôi đã đến thẳng Puno mà không dừng lại ở Ilave, và có chỗ nghỉ chân cũng như đã được ăn ngon tại một trại lính ở địa phương, nhưng vận may của chúng tôi dường như đã cạn kiệt. Viên sĩ quan chỉ huy lịch sự tiễn chúng tôi ra cửa và giải thích rằng đây là chốt kiểm tra tại biên giới nên công dân nước ngoài không được phép ở lại qua đêm. Không muốn đi khi chưa tham quan được cảnh hồ, chúng tôi đến cầu tàu xem có chiếc thuyền nào có thể đưa chúng tôi đi chiêm ngưỡng toàn bộ vẻ mênh mông bát ngát của nơi này. Chúng tôi phải nhờ đến thông dịch bởi vì không một ngư dân nào – tất cả đều là dân Ayrama – biết nói tiếng Tây Ban Nha. Với năm sol khiêm tốn, chúng tôi đã nài nỉ họ chở chúng tôi và người hướng dẫn đi cùng. Chúng tôi dự định bơi trong hồ, nhưng sau khi dùng đầu ngón tay út thử nhiệt độ, chúng tôi đành chịu thua (Alberto còn cởi sẵn hết quần áo và giầy ống, nhưng rồi đành phải mặc vào ngay sau đó). Những cụm đảo nhô lên ở phía xa như những đốm nhỏ rải rác trên mặt hồ mênh mông xám xịt. Người thông dịch mô tả cuộc sống của những ngư dân trên đảo, một số người chưa bao giờ thấy một người da trắng, và họ sống như thời xa xưa, ăn cùng một loại thức ăn, đánh cá bằng kỹ thuật đã có từ 500 năm trước và vẫn giữ cách ăn mặc, các nghi thức truyền thống.

Khi trở lại bến cảng, chúng tôi đến một trong những chiếc thuyền chạy giữa Puno và cảng Bolivia để thử xin một ít trà thảo dược vì chúng tôi đã hết. Nhưng ở Bắc Bolivia người ta hầu như không uống trà thảo dược, thậm chí họ chưa bao giờ nghe nói đến loại trà này. Chúng tôi ngắm nhìn chiếc thuyền được thiết kế ở Anh và đóng ở đây. Vẻ lộng lẫy của nó không hợp với sự nghèo khổ của nơi này. Chúng tôi đã giải quyết được vấn đề chỗ trọ khi viên trung úy thân thiện tại đồn biên phòng cho phép chúng tôi được ở tại bệnh xá. Dù hai người phải nằm chung một giường nhưng chúng tôi cũng cảm thấy thoải mái và ấm cúng. Sau chuyến viếng thăm khá thú vị ngôi giáo đường vào ngày hôm sau, chúng tôi tìm được một chiếc xe tải đến Cuzco. Vị bác sĩ ở Puno đã cho chúng tôi một giấy giới thiệu đến bác sĩ Hermosa – nguyên là chuyên gia bệnh phong hiện đang sống và làm việc tại Cuzco.

XEM TIẾP: 26 – Tâm điểm thế giới cổ…

Tags: ,