NHẬT KÝ HÀNH TRÌNH – Ernesto Che Guevara

39 – Tình người từ trại phong San Pablo

Vào Chủ Nhật hôm sau chúng tôi chuẩn bị đi thăm trại phong, nhưng để đến đó bạn phải đi bằng đường sông, mà hôm đó là ngày nghỉ nên chúng tôi không thể đi được. Vì vậy chúng tôi thăm Trưởng phòng Hành chánh của trại phong, Ma Soeur Alberto, một người trông có vẻ mạnh mẽ, cứng cỏi, rồi chơi bóng đá – hai đứa chúng tôi chơi thật tệ. Cơn suyễn của tôi cũng đã bớt.

Vào thứ Hai chúng tôi mang một mớ quần áo đi giặt, rồi đến trại phong thăm khu nhà ở của bệnh nhân. Có 600 người bệnh sống độc lập trong những túp lều. Họ được tự do sinh hoạt và chăm sóc nhau trong một tổ chức có phong cách và nhịp điệu của riêng nó. Có văn phòng địa phương, một quan tòa, một cảnh sát… Bác sĩ Bresciani quản lý toàn trại phong, vừa bảo vệ vừa giải quyết những bất đồng giữa các nhóm bệnh nhân.

Vào thứ Ba chúng tôi đến thăm trại phong một lần nữa, đi theo bác sĩ Bresciani khám thần kinh cho bệnh nhân. Ông đang chuẩn bị một nghiên cứu chi tiết về hệ thần kinh của những bệnh nhân phong dựa trên 400 ca bệnh. Đây là một công trình rất hay bởi vì trong khu vực này nhiều ca bệnh phong đã tấn công hệ thần kinh. Thực sự tôi không thấy bệnh nhân nào không có những triệu chứng như thế. Bác sĩ Bresciani bảo chúng tôi rằng bác sĩ Souza Lima đang quan tâm đến những dấu hiệu đầu tiên của trường hợp rối loạn hệ thần kinh trong số những trẻ em sống trong trại.

Chúng tôi thăm khu vực dành riêng cho người khỏe mạnh với khoảng 70 người sinh sống. Ở đây thiếu những tiện nghi tối thiểu như điện ban ngày, tủ lạnh và ngay cả một phòng thí nghiệm. Họ cần một kính hiển vi, một máy vi phẫu, và một kỹ thuật viên – công việc này hiện nay do Mẹ bề trên Margarita đảm nhiệm. Bà rất tử tế nhưng kiến thức không cao lắm. Và họ cần một nhà phẫu thuật về thần kinh, nhãn khoa… Một điều thú vị là ngoài những vấn đề về thần kinh đang lan rộng, có rất ít bệnh nhân bị mù. Có lẽ cần có một kết luận rằng phải làm một điều gì đó, vì hầu hết bệnh nhân không được điều trị gì cả. Chúng tôi trở lại trại phong vào thứ Tư, cả ngày bơi lội và câu cá. Buổi tối tôi chơi cờ hoặc tán gẫu với bác sĩ Bresciani. Nha sĩ Alfaro là một con người tuyệt vời – rất thoải mái và thân thiện. Thứ Năm là ngày cả trại phong được nghỉ vì thế chúng tôi thay đổi chương trình, không thăm khu nhà ở của bệnh nhân nữa. Buổi sáng chúng tôi đi câu, nhưng cố gắng mãi mà chẳng câu được con cá nào. Buổi chiều chúng tôi chơi đá bóng, và tôi giữ gôn cũng không đến nỗi tệ. Thứ Sáu tôi quay lại khu nhà ở của bệnh nhân trong khi Alberto ở lại làm một số xét nghiệm cùng với Mẹ Margarita. Tôi bắt được hai con cá thuộc loài sumbi, có tên là mota, và đem một con tặng bác sĩ Montoya.

XEM TIẾP: 40 – Sinh nhật giữa trại phong

Tags: ,