Tôi vẫn cảm nhận được mùi hương đặc biệt của những cánh đồng Nga, vị ngọt của gió, cơn vọt trào mãnh liệt của tháng Năm xanh, và tuyết trắng như bài ca buồn bất tận trên con đường thiên lý…
Tôi vẫn cảm nhận được mùi hương đặc biệt của những cánh đồng Nga, vị ngọt của gió, cơn vọt trào mãnh liệt của tháng Năm xanh, và tuyết trắng như bài ca buồn bất tận trên con đường thiên lý…
Sài Gòn thật đẹp trong cái nhìn bỡ ngỡ của tôi. Tôi mượn một chiếc xe máy của cô bạn gái đang dạy học trong đó, một mình một bản đồ thành phố trên tay, cứ thế mà đi. Sài Gòn lúc ấy chưa đông lắm.
Trước 1975, họ là lính Việt Nam Cộng Hoà. Chiến tranh biên giới nổ ra, họ lên đường sang Campuchia chiến đấu trong màu áo bộ đội Cụ Hồ. Và họ khát khao được sống một cuộc sống bình thường.
Tháng Tư, hoa loa kèn làm cho ta lắng lại giữa những ồn ã phố phường như thể nếu ta không tinh tế, không nâng niu, sẽ trở nên lạc lõng và lỗi nhịp.
Bệnh nhân chửi: “Mẹ chúng mày, y đức cái đ** gì, chúng mày thấy chết không cứu, mở mồm ra là nhắc tiền, tiền. Tao không có tiền chúng mày để tao chết phải không”, rồi lập tức rút điện thoại…
Bữa ấy mưa xuân phơi phới bay / Hoa xoan lớp lớp rụng vơi đầy / Hội chèo làng Ðặng đi ngang ngõ / Mẹ bảo: “Thôn Ðoài hát tối nay”…
Nói đến văn hóa phim ảnh ở Việt Nam thập niên 1990 là nói đến những cuốn “băng video” to như cục gạch. Các hàng cho thuê băng video hồi ấy có đủ mọi thể loại phim như chưởng Tàu, hành động Mỹ, hoa hậu áo tắm, thậm chí… “phim con heo”.
Có người bảo, thời bao cấp, quanh năm là lo toan, vất vả, chỉ 3 ngày Tết là sung túc, nhàn nhã…
Gọi “Tết xưa” nghe cứ xa lăng lắc như thời cổ tích. Nhưng không. Đó chỉ là thời còn chế độ bao cấp. Nào đã xa xôi gì mà bảo chuyện xưa! Thời gian thì chưa xa, nhưng sự việc thì đã xa lắm. Xa đến nỗi, nhiều việc bây giờ kể lại, các bạn trẻ khó mà tin được.