Giếng không chỉ là nguồn mạch sự sống, mà còn là nơi trời đất giao hòa, mang ý nghĩa tâm linh vô cùng quan trọng. Làng nào có giếng thì làng đó mới “tụ thủy tụ phúc”, tự khắc có sinh khí tốt lành mà phát triển…
Giếng không chỉ là nguồn mạch sự sống, mà còn là nơi trời đất giao hòa, mang ý nghĩa tâm linh vô cùng quan trọng. Làng nào có giếng thì làng đó mới “tụ thủy tụ phúc”, tự khắc có sinh khí tốt lành mà phát triển…
Cứ mỗi năm Tết về, tôi bồi hồi nhớ những kỷ niệm xưa. Tôi vẫn còn nhớ như in tiếng pháo đì đùng, mùi khói pháo thơm nồng lưu huỳnh, quyện với mùi nhang trầm cúng 23 tháng Chạp, cúng Giao thừa… trong cái tiết lạnh, lất phất mưa phùn.
Những ngày giáp Tết luôn làm cho tất cả chúng ta lặng lòng, tìm về một hoài niệm xa xưa, thời mà tất bật chuẩn bị Tết trong nôn nao, bận rộn, lo lắng và háo hức. Bây giờ không sao tìm lại được cái không khí ấy…
Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê. Bà con quê tôi quanh năm lam lũ, bán mặt cho đất, bán lưng cho trời. Chiếc nón lá trở thành một vật dụng không thể thiếu được. Như bao đứa con gái, tôi đã quen với chiếc nón từ lúc còn bé…
Tôi vẫn cảm nhận được mùi hương đặc biệt của những cánh đồng Nga, vị ngọt của gió, cơn vọt trào mãnh liệt của tháng Năm xanh, và tuyết trắng như bài ca buồn bất tận trên con đường thiên lý…
Sài Gòn thật đẹp trong cái nhìn bỡ ngỡ của tôi. Tôi mượn một chiếc xe máy của cô bạn gái đang dạy học trong đó, một mình một bản đồ thành phố trên tay, cứ thế mà đi. Sài Gòn lúc ấy chưa đông lắm.
Tháng Tư, hoa loa kèn làm cho ta lắng lại giữa những ồn ã phố phường như thể nếu ta không tinh tế, không nâng niu, sẽ trở nên lạc lõng và lỗi nhịp.
Bệnh nhân chửi: “Mẹ chúng mày, y đức cái đ** gì, chúng mày thấy chết không cứu, mở mồm ra là nhắc tiền, tiền. Tao không có tiền chúng mày để tao chết phải không”, rồi lập tức rút điện thoại…