Người Việt gọi Trung Quốc là “Khựa” cũng giống như người Trung Quốc gọi lân bang là bọn “man, di, mọi, rợ”, người Khmer gọi Việt Nam là “Yuon”. Nó chỉ thể hiện tính chất thấp hèn, văn hóa ích kỉ kém cỏi trong thời đại ngày nay.
Người Việt gọi Trung Quốc là “Khựa” cũng giống như người Trung Quốc gọi lân bang là bọn “man, di, mọi, rợ”, người Khmer gọi Việt Nam là “Yuon”. Nó chỉ thể hiện tính chất thấp hèn, văn hóa ích kỉ kém cỏi trong thời đại ngày nay.
Hiện tại, so sánh sức mạnh hai nước Trung – Mỹ đã có sự biến đổi sâu sắc. Khoảng cách thực lực hai nước ngày càng thu nhỏ dần, trọng tâm trong quan hệ hai bên từ một số vấn đề cụ thể chuyển sang trật tự quốc tế và quy tắc trò chơi.
Có thể nói, sự xuất hiện của chiếc xe tăng T-62 cùng lời dọa giáng đòn hạt nhân khiến Trung Quốc ngừng xung đột biên giới. Nhưng lại mở ra cơ hội để Bắc Kinh tăng cường hợp tác với Washington.
Nhà lãnh đạo Trung Quốc Mao Trạch Đông không chỉ xây dựng một Trung Quốc cường thịnh mà còn định hướng cho tham vọng bá chủ toàn cầu của nước này: “Chúng ta phải chinh phục toàn cầu để từ đó xây dựng nên một quốc gia hùng mạnh”.
Có nhiều điều ít được biết tới về cuộc xung đột biên giới đẫm máu giữa bộ đội biên phòng Xô viết và quân đội Trung Quốc (PLA) năm 1969.
Trong quan hệ giữa Trung Quốc và ASEAN về vấn đề Biển Đông, chúng ta không thể quên một điều cốt yếu: Sự mất cân xứng về công nghệ và quân sự, những cơ hội và nguy hiểm của việc khai thác chung… có lợi cho Bắc Kinh.
Với Trung Quốc, trật tự khu vực là một trật tự dựa trên những khía cạnh văn hóa độc đáo của Châu Á và mang tính linh hoạt. Với Mỹ thì đó là trật tự dựa trên những cam kết và luật lệ chặt chẽ trên cơ sở mạng lưới đồng minh.
Theo quan điểm của Bắc Kinh, cuộc chiến 1979 là nhằm trả đũa chính sách thù nghịch với Trung Quốc và sự bành trướng của Việt Nam tại Đông Nam Á cũng như tham vọng toàn cầu của Liên Xô.
Tướng Hứa Thế Hữu đưa ra tư tưởng chỉ đạo cho cuộc chiến tranh này là “ngưu đao sát kê” tức là “dùng dao mổ trâu để cắt tiết gà”, với nguyên tắc tác chiến gồm ba điểm.
Một trong những dấu hiệu của sự bùng nổ với du lịch tâm linh tại Trung Quốc là “cơn sốt xây dựng tượng Phật trong vài thập kỷ qua”. Hơn cả một tôn giáo, Phật giáo trở thành một ngành kinh doanh lớn tại Trung Quốc.