Trong kết cục đau lòng này, tôi nghĩ không phải quản lý yếu kém, không phải do chuyên môn non yếu, cũng không phải do một lúc xao lòng nào đó, mà do động cơ muốn vinh thân, do không tu dưỡng…
Trong kết cục đau lòng này, tôi nghĩ không phải quản lý yếu kém, không phải do chuyên môn non yếu, cũng không phải do một lúc xao lòng nào đó, mà do động cơ muốn vinh thân, do không tu dưỡng…
Anh công an phường nổi cáu khi tôi xin xác nhận căn nhà mới mua không ở trong tình trạng tranh chấp. Anh bảo tôi về “nói bên địa chính phường gửi công văn sang đây”.
Bằng thủ đoạn, bằng sự lừa lọc, họ chỉ biết làm giàu cho mình mà không nghĩ đến cái chung, thậm chí không nghĩ cho cả những người giúp và đồng hành cùng họ.
Vẫn giữ thói quen cũ, đến Tết, anh lùng sục ra chậu mai đẹp và đắt nhất chợ hoa. Trước đó, bằng nhiều cách, anh tìm được số nhà của sếp, nghĩ rằng món quà sẽ gây bất ngờ…
Nay chuyện “tết” quan, biếu quan đã khác. Họ hối lộ tiền, ngoại tệ, tín phiếu, thửa đất, căn hộ, thậm chí là cả tình dục…
Đầu thập niên 1990, cảnh hoạnh họe để vòi tiền tràn lan ở các cơ quan quản lý hành chính nhà nước Ba Lan. Tệ nạn tham nhũng tại Ba Lan khi đó có gì đó giống với tình hình Việt Nam bây giờ.
Nhiều giám đốc vừa lên đã tổ chức đấu thầu lại thuốc, mua sắm hàng loạt máy móc thiết bị, tổ chức sắp xếp lại đơn vị. Bất thường là có những hạng mục sử dụng tốt vẫn bị đập đi xây lại. Nhiều máy móc mua về không dùng.
Cơ chế vận hành phi quy luật kết hợp với quyền lực khiến những người trong bộ máy, ở bất cứ vị trí nào cũng có cơ hội để giành giật, đánh quả. Cả một xã hội đứt gãy về đạo đức công vụ.
Bí quyết kinh doanh, sự đam mê cống hiến chẳng còn ý nghĩa gì nếu trong môi trường kinh doanh và cạnh tranh, người tử tế phải đối mặt với những doanh nghiệp chỉ sống bằng “bí quyết đi đêm”.
Làm thế nào để có được những nhà lãnh đạo và quản lý liêm chính? Làm sao có thể kiểm soát được cái tôi vị kỷ để họ không dám tiêu cực hay tham nhũng?