Khi vẽ một chiếc thuyền câu mong manh trên mặt sóng rập rình, ta đã đem đến cho người xem một sự bình an, thỏa nguyện, đủ đánh thức hoàn toàn toàn cảm giác “cô tuyệt” đặc biệt của Thiền.
Nghệ thuật thời nguyên thủy để lại nhiều tranh vẽ mầu sắc, chạm khắc, tượng đá… biểu hiện ký ức thị giác tổng hợp, tái hiện đời sống với những nét tạo hình hồn nhiên…
Cùng với sự phát triển của nhân loại – khoái thú thẩm mỹ có cơ sở cốt tử như nhu cầu ăn, mặc, ở, và tình dục, rất tự nhiên.
Thời kỳ Phục hưng được coi là cuộc tái sinh các giá trị nghệ thuật, tư tưởng, khoa học của thời kỳ Cổ đại và sự sống lại, phát triển rực rỡ của nền văn minh phương Tây.
Lịch sử nghệ thuật là quá trình phát triển cái đẹp, quá trình phát triển tính thẩm mỹ thông qua thị hiếu của con người, qua các thời đại.
So với trước đây thì văn học nghệ thuật của ta hiện nay trở nên âm tính hơn là điều dễ hiểu, vì chiến tranh không còn nữa. Đây là điều hoàn toàn bình thường và phù hợp với quy luật vận động xã hội…
Phải chăng là quá mộng tưởng khi mơ một nhà hát trong bệnh viện hôm nay – điều mà con người đã có thể làm ở thời cổ đại?