Khái niệm nhìn thẳng vào thực tại của Đức Phật đã mở ra cho nhân loại một lối thoát cho các học thuyết đang tìm cách lèo lái nhân loại quay về cội nguồn đạo đức và tâm linh.
Ở trên một số đảo thuộc quần đảo Trường Sa, nơi đầu sóng ngọn gió, tiếng chuông chùa, lời kinh tiếng kệ hòa vào tiếng sóng Biển Đông sớm hôm, như một thông điệp về hòa bình gởi đến với tất cả.
Hiểu được bản thân một cách chân thật, từ bi sẽ khiến lòng ta thấy nhẹ nhàng, đem lại niềm vui cho nội tâm. Chấp nhận mình và kẻ khác đúng như bản thể của ta, sẽ khiến cho việc thanh tịnh hóa tâm, đoạn trừ cấu uế…
Chân lý hạnh phúc không chờ đợi ở kiếp sau, và cũng không cần tìm kiếm một nơi nào khác, chân lý có thể hiện hữu ngay bây giờ và ở đây. Trong tất cả mỗi người ai cũng có một nguồn hạnh phúc chân thật…
Hãy tâm niệm và học tập cách giữ tâm, không để tâm bị biến nhiễm từ trạng thái an vui hạnh phúc trở nên sân hận khổ đau, đừng nói những lời nói khó nghe, gây chia rẽ, hận thù, đổ nát… Mà phải nói và sống với tâm từ bi.
Nhân quả thường được hiểu như một luật thưởng phạt. Bởi thế nhiều người sợ luật nhân quả, không dám làm ác, vì làm ác sẽ bị quả báo xấu mai sau. Hoặc ngược lại, có người cúng dường bố thí thật nhiều để mai sau thọ hưởng phước báo.
Nhờ có kẻ thù làm hại, mà chúng ta phát triển được tâm nhẫn nhịn và đức tính vị tha. Vì vậy, cho dù kẻ thù làm hại chúng ta, chúng ta vẫn luôn cố gắng đối xử với họ bằng tâm từ ái.
Tại sao Phật giáo đã chinh phục nhiều nước Á châu lại biến mất ở Ấn độ, trong khi Ấn giáo gần như không bành trướng ra khỏi Ấn độ nhưng vẫn tiếp tục phát triển trên bán lục địa này?
Phật sẽ rời bỏ loài người khi xã hội tận cùng của mạt pháp. Khi con người không còn niềm tin vào cõi thiện, không tin vào Phật pháp và lấy Đức Phật ra bán buôn để mưu lợi, cầu danh…