Lịch sử nghệ thuật là quá trình phát triển cái đẹp, quá trình phát triển tính thẩm mỹ thông qua thị hiếu của con người, qua các thời đại.
Lịch sử nghệ thuật là quá trình phát triển cái đẹp, quá trình phát triển tính thẩm mỹ thông qua thị hiếu của con người, qua các thời đại.
So với trước đây thì văn học nghệ thuật của ta hiện nay trở nên âm tính hơn là điều dễ hiểu, vì chiến tranh không còn nữa. Đây là điều hoàn toàn bình thường và phù hợp với quy luật vận động xã hội…
Theo Gramsci, bá quyền là sự kiến tạo, khuôn định, duy trì và phổ biến quan niệm về thế giới của nhóm xã hội. Bá quyền đặt định khuôn khổ văn hóa nghệ thuật từ thế giới quan của giai cấp dẫn dắt xã hội…
Xây dựng thành công một nhân vật điện ảnh điển hình, khái quát với tính thẩm mỹ cao và có tầm ảnh hưởng sâu sắc, tác động đến người xem, thực sự không đơn giản đối với bất kỳ một nhà sáng tác nào.
“Cuộc nói chuyện của chúng ta đã cho tôi thấy rằng hết thảy những gì liên quan đến bản chất của ngôn ngữ mới ít được nghĩ đến làm sao” – Martin Heidegger.
Hiệu ứng Kuleshov ảnh hưởng đến mọi bộ phim và mọi nhà làm phim. Hiểu nó có thể mang lại cái nhìn sâu sắc cho “ma thuật điện ảnh”, và tạo ra những tình huống ý nghĩa mà bạn muốn thể hiện trong dự án của mình.
Tiểu thuyết có nói dối – chúng không thể không làm như vậy – nhưng đấy chỉ là một phần của câu chuyện. Phần còn lại là thông qua việc nói dối, chúng thể hiện một sự thật lạ lùng…
Sự ra đời của trường phái Montage Xô-viết không chỉ gắn với câu hỏi nổi lên từ bối cảnh văn hóa – xã hội thời đó ở nước Nga, mà còn bắt rễ vào câu hỏi “Nghệ thuật điện ảnh là gì?”.
Tư tưởng mỹ học, sáng tạo nghệ thuật của Platon đã trải qua gần ba thiên niên kỷ nhưng vẫn là cơ sở cho mọi khuynh hướng mỹ học lớn trong mọi thời đại.
Chất chính trị cao nhất của văn nghệ nằm ngay trong bản thân nó. Làm thật tốt nghĩa là làm chính trị. Nói như Puskin. “Mục đích của thơ ca – đó là chính thơ ca…”.