Trong kháng chiến chống Mỹ và thời bao cấp, người Việt đã biến những thứ như vỏ đạn bom, mảnh xác máy bay… thành nhiều đồ vật hữu ích. Đây là minh chứng cho sự sáng tạo của dân ta trong hoàn cảnh khó khăn.
Trong kháng chiến chống Mỹ và thời bao cấp, người Việt đã biến những thứ như vỏ đạn bom, mảnh xác máy bay… thành nhiều đồ vật hữu ích. Đây là minh chứng cho sự sáng tạo của dân ta trong hoàn cảnh khó khăn.
Đó là bài hát “chính thức” của một đất nước rộng lớn, với những con người tràn đầy nhiệt huyết đi xây dựng những công trình vĩ đại. Bạn hãy nghe và hãy nhớ rằng, đã từng có một Liên bang Xô-viết như thế…
Dù đã bị cấm hơn 20 năm, tên các loại pháo như pháo đùng, pháo tép, pháo dây, pháo chuột… vẫn in dấu trong tâm trí những người Việt từng trải qua bầu không khí Tết đặc trưng của giai đoạn đầu đầu thập niên 1990…
Thời ấy, tất cả thực phẩm, từ gạo, đậu xanh, thịt, lá dong… đến gói mứt Tết, cân bột mì đều mua theo bìa mua hàng Tết. Tết bây giờ nhàn nhã hơn, một loáng đã có thể mua xong hết mọi thứ cho ba ngày Tết…
Nhớ ngày xưa, mỗi lần gần đến trung thu đám trẻ con trong xóm nhộn nhịp, háo hức lắm. Trước trung thu cả tuần bọn con trai đã bày ra đủ thứ vật dụng chúng thu lượm được như lon sữa, lon bia, để chế ra đủ kiểu đèn chơi trăng.
Khi nhận giấy đăng ký kết hôn, mỗi cặp được phát giấy mua một chiếc giường đôi. Hàng phân phối chỉ có một loại giường, gọi là giường giẻ quạt vì đầu giường và cuối giường có nan gỗ xòe ra như nan quạt.
Hà Nội năm 1978, một mùa hè bức bối, căng thẳng cả về thời tiết lẫn các biến động xã hội. Những rình rập thiên tai lẫn không khí chiến tranh như đang lẩn quất đâu đây.
Cứ mỗi năm Tết về, tôi bồi hồi nhớ những kỷ niệm xưa. Tôi vẫn còn nhớ như in tiếng pháo đì đùng, mùi khói pháo thơm nồng lưu huỳnh, quyện với mùi nhang trầm cúng 23 tháng Chạp, cúng Giao thừa… trong cái tiết lạnh, lất phất mưa phùn.
Những ngày giáp Tết luôn làm cho tất cả chúng ta lặng lòng, tìm về một hoài niệm xa xưa, thời mà tất bật chuẩn bị Tết trong nôn nao, bận rộn, lo lắng và háo hức. Bây giờ không sao tìm lại được cái không khí ấy…
Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê. Bà con quê tôi quanh năm lam lũ, bán mặt cho đất, bán lưng cho trời. Chiếc nón lá trở thành một vật dụng không thể thiếu được. Như bao đứa con gái, tôi đã quen với chiếc nón từ lúc còn bé…