Trung Quốc cần thận trọng. Khi trở nên hung hăng hơn, Bắc Kinh đang khiến các quốc gia châu Á gia tăng ác cảm với mình và điều đó sẽ chỉ mang lại tác động xấu.
Trung Quốc cần thận trọng. Khi trở nên hung hăng hơn, Bắc Kinh đang khiến các quốc gia châu Á gia tăng ác cảm với mình và điều đó sẽ chỉ mang lại tác động xấu.
“Vành đai và Con đường” không hướng tới cái mác “có lợi cho đôi bên” như Bắc Kinh tuyên bố, mà đó là công cụ để mở rộng ảnh hưởng chính trị và hiện diện quân sự của Trung Quốc.
Mao Trạch Đông không chỉ muốn xây dựng một Trung Quốc cường thịnh mà còn định hướng cho tham vọng bá chủ toàn cầu của nước này.
Trung Quốc đang từng bước tiến đến mục tiêu buộc cộng quốc tế chấp thuận các tuyên bố chủ quyền với Biển Đông. Cứ mỗi thập kỷ trôi qua, Bắc Kinh lại đạt được một bước tiến mới trong nghị trình của mình.
Hành động nguy hiểm và dễ được thực hiện nhất của Trung Quốc sẽ là liên kết các tranh chấp chủ quyền ở Biển Đông với viện trợ y tế và kinh tế cho các nước đang phải đối phó với dịch COVID-19.
Việc Trung Quốc khẳng định chủ quyền đối với Biển Đông vào thời điểm các nước trong khu vực đang phải vật lộn với đại dịch và dễ bị tổn thương thể hiện tầm nhìn hạn hẹp của nhà cầm quyền Bắc Kinh.
Tôi từng bồn chồn về việc người Trung Quốc thuê những cánh rừng ở vị trí quốc phòng quan trọng. Họ thuê xong, rừng bị rào lại.
Trong khi thế giới đang chật vật đương đầu với đại dịch COVID-19, Trung Quốc tiếp tục củng cố các đảo trên Biển Đông mà không có bất kỳ phản ứng nào từ cộng đồng quốc tế.
Công hàm Thủ tướng Phạm Văn Đồng năm 1958 không có ý nghĩa công nhận chủ quyền mà Trung Quốc tuyên bố. Nguyên tắc của luật pháp quốc tế là không được phép suy diễn một cách chủ quan…
Với chiến lược “Tứ Sa”, Trung Quốc âm mưu yêu sách vùng biển còn lớn hơn cả khu vực giới hạn trong “đường lưỡi bò”, nhưng cả hai đều không có cơ sở pháp lý và cố ý nhập nhằng.