Đang có một trào lưu độc hại lan truyền trên mạng xã hội, bất chấp nguy hiểm của bản thân lẫn những người xung quanh chỉ để “câu view”, “sống ảo”.
Đang có một trào lưu độc hại lan truyền trên mạng xã hội, bất chấp nguy hiểm của bản thân lẫn những người xung quanh chỉ để “câu view”, “sống ảo”.
Tôi đã có được một món quà đặc biệt trong những năm qua. Đó chính là trải nghiệm với những người mà bạn có thể gọi là “kẻ không bao giờ biết xin lỗi”. Tại sao tôi lại cho điều này là một món quà?
Trong môi trường công sở, không ít người đau đầu vì chuyện bị chèn ép, bắt nạt. Đôi khi bạn phải lên tiếng, đôi khi bạn mặc kệ vì đó là chuyện không đáng để dành thời gian? Hãy tham khảo một số cách xử trí dưới đây.
Một nước rộng ngần đó, một dân tộc lớn ngần đó, chiếm đến một phần tư dân số toàn cầu, lại là một vùng cát chảy của sự đói nghèo, ngu muội, đấu tố, tắm máu mà không tự thoát được.
Bạn không thể tồn tại trên thương trường nếu việc bị chỉ trích hay bất kì điều gì dù nhỏ nhặt nhất cũng có thể khiến bạn nổi điên.
Xu hướng chèn tiếng Anh trong giao tiếp ngày càng phổ biến trong giới trẻ, kể cả khi người nói không thạo ngoại ngữ này. Tiếng Anh đôi khi được chèn vào như một thứ “mốt giao tiếp” để sành điệu.
Nhiều người ca ngợi cách sống văn minh của Tây nhưng bước ra đường cứ mặc tình chen lấn. Hay trên bàn ăn phê bình tham nhũng, nhưng lỡ bị cảnh sát bắt vì chạy nhanh thì kiếm cách xì tiền cho qua chuyện…
“Con sang đường đúng vạch kẻ, giơ tay xin hẳn hoi, nhưng có ai chịu nhường đường đâu?”, thắc mắc của đứa con sáu tuổi khiến tôi “đứng hình”.
“Sao mày không lo chữa, cứ hỏi hỏi hoài vậy?”, bà mẹ của bệnh nhi đập bàn, chửi vào mặt tôi. Ở cửa phòng khám, một cô gái khác, có lẽ là người nhà, đưa điện thoại lên quay phim.
Tôi luôn có cảm giác căng thẳng khi lái xe trên các cao tốc ở Việt Nam. Mắt tôi phải căng ra để quan sát phía trước và cả hai bên, chân luôn trong tình trạng rà phanh, sợ đâm vào đuôi xe đi trước.