Gần như đã thành một cái lệ, mọi nguyên nhân dẫn đến thắng lợi trong bất cứ việc gì cũng là do cơ quan cấp trên “sáng suốt”, rồi có sự chỉ đạo kịp thời, rồi là có sự đồng thuận v.v…
Gần như đã thành một cái lệ, mọi nguyên nhân dẫn đến thắng lợi trong bất cứ việc gì cũng là do cơ quan cấp trên “sáng suốt”, rồi có sự chỉ đạo kịp thời, rồi là có sự đồng thuận v.v…
Bạn vẫn mắng tôi là “không thể hiểu nổi”, là “gàn dở” khi tôi nộp đơn thôi việc lúc đang là phó phòng ở một cơ quan nhà nước. Dù sau này cuộc sống của tôi trở nên vất vả hơn trước thì tôi cũng không bao giờ hối hận, bạn ạ!
Ngân sách cử cán bộ khoa học đi công cán lấy từ tiền thuế của dân, vì thế nó phải được sử dụng một cách hiệu quả, dân chủ, công bằng, công khai và minh bạch.
Ở “Tây” tham nhũng không “dày đặc” và không “phổ biến” như ở ta. Bất kỳ ngành nào, công việc nào, cứ có quyền, có tiền y như rằng có tham nhũng. Đến chuyện ủng hộ lũ lụt cho đồng bào, tiền Tết cho người nghèo, vậy mà cũng bớt xén, ăn chặn…
Vấn đề quan trọng ở đây là cơ chế tuyển chọn nhân tài để con một người lao động bình thường cũng có cơ hội như con một vị lãnh đạo cao cấp. Công bằng, công bằng và công bằng với tất cả những tài năng, đó mới là điều quan trọng.
Tôi vẫn tự hỏi, cái gốc tham nhũng trong xã hội ta là từ đâu? Dột từ nóc, từ lãnh đạo cấp cao biến chất hay từ môi trường với một thể chế dễ tạo ra tham nhũng? Hay một phần xuất phát từ ngay trong giáo dục gia đình?
Quan hệ công chúng (Public relations, PR) là việc cung cấp thông tin tạo sự hiểu biết lẫn nhau giữa tổ chức và công chúng. PR ngày càng trở nên thiết yếu trong mọi lĩnh vực, đặc biệt là chính trị.
Tôi chứng kiến một cô bé khi đôi co với một cảnh sát giao thông đã nói rằng: “Ông là cái gì, ông ăn cơm dân sao nói hỗn với dân?”. Một bà bán rong khác cũng lấy lý lẽ “ăn cơm dân phải biết thương dân” để cự cãi khi bị cán bộ phường tịch thu thúng mủng hàng hóa.
“Doanh thu” có được từ bộ máy ngầm chảy về túi của một số ít người, thay vì vào Kho bạc Nhà nước. Khi bộ máy chìm đó lấn át bộ máy danh nghĩa, tất yếu sẽ làm suy giảm niềm tin của người dân.
“Nhạy cảm” chỉ là cách gọi căn bệnh sợ hãi của những người không dám làm và không dám chịu trách nhiệm về việc làm của mình. Tự kiểm duyệt, thật ra chính là tự sợ hãi.