Mỗi năm, trung bình nhân loại thải 8.8 triệu tấn rác ra biển. 80% trong số chúng xuất phát từ đất liền. Bên dưới những lớp sóng yên bình, nếu nhìn kỹ, chúng ta sẽ thấy biển xanh tràn ngập rác.
Mỗi năm, trung bình nhân loại thải 8.8 triệu tấn rác ra biển. 80% trong số chúng xuất phát từ đất liền. Bên dưới những lớp sóng yên bình, nếu nhìn kỹ, chúng ta sẽ thấy biển xanh tràn ngập rác.
Có nhiều cách để mọi người chung tay cùng nhau bảo vệ môi trường. Một trong những cách hiệu quả nhất phải kể đến chính là phân loại rác thải tại nguồn.
Chúng ta không bao giờ biết được rằng cái túi rác mình vừa quẳng ra đường có giá thực sự là bao nhiêu. Nó có thể lớn đến mức ngang với một hành vi phá hoại.
Vải làm từ vỏ cam chanh, giấy, màng bọc từ sữa đổ bỏ, cốc chén làm từ bã cà phê… là những gì chúng ta có được từ các loại rác thải sinh học phổ biến trong đời sống.
Chúng ta không thể nói rằng người Việt kém ý thức, vì nếu kém ý thức thì vì sao họ lại không vứt rác ở Singapore?
Đã bao giờ bạn thử tưởng tượng xem, Trái đất sẽ ra sao nếu con người không còn sử dụng loại túi độc hại này? Hãy cùng đi tìm lời giải dưới đây.
Chỉ 9% nhựa được tái chế. Nhựa truyền thống được sản xuất từ dầu khí và làm tăng nhiệt độ, góp phần vào cuộc khủng hoảng khí hậu đang diễn ra.
Đó là một hiện trạng cũ. Nhưng chính vì nó cũ, nên chúng ta cần đặt câu hỏi rằng tại sao ngành quản lý đô thị Việt Nam vẫn được tiếp tục sống như cách nó đã sống suốt nửa thế kỷ qua.
Liệu có đất nước nào mật độ dân đi lại cao như Nhật Bản mà sạch sẽ, ít có chất thải trên đường phố như vậy hay không? Vì sao người Nhật có một văn hóa vệ sinh đáng ngưỡng mộ như vậy?