Trước 1968, người Mỹ chỉ biết tới chiến tranh Việt Nam như một chuyến “du lịch tới miền rừng rậm nhiệt đới”, như lời các sỹ quan tuyên truyền của Mỹ “quảng cáo”.
Trước 1968, người Mỹ chỉ biết tới chiến tranh Việt Nam như một chuyến “du lịch tới miền rừng rậm nhiệt đới”, như lời các sỹ quan tuyên truyền của Mỹ “quảng cáo”.
Trung ương Cục gọi riêng từng Bí thư lên giao nhiệm vụ, căn dặn, “hiệp đồng” và mỗi tỉnh chỉ duy nhất một người biết rõ “Giờ G, ngày N” – thời điểm nổ súng tiến công.
Cốt lõi của sự thật về vụ thảm sát ở Huế năm 1968 đã bị méo mó, bị mô tả một cách sai lệch, bị thổi phồng, bị tô vẽ với những điều bịa đặt nhằm mục đích tuyên truyền.
Anh ngã xuống đường băng Tân Sơn Nhứt / Nhưng Anh gượng đứng lên tì súng trên xác trực thăng / Và Anh chết trong khi đang đứng bắn / Máu Anh phun theo lửa đạn cầu vồng…
Đàm phán tại Paris bắt đầu từ năm 1969, nhưng bế tắc với các phiên công khai. Để tháo gỡ, Mỹ và Hà Nội sắp xếp kênh bí mật, hai ông Lê Đức Thọ và Kissinger là nhân vật chính.
Hiệp định Paris về chấm dứt chiến tranh, lập lại hòa bình tại Việt Nam được ký ngày 27/1/1973, sau gần 5 năm đàm phán, với 201 phiên họp công khai, 45 cuộc gặp riêng cấp cao, 24 cuộc họp bí mật.
Trong cuộc gặp ngày 2/5/1972 tại Paris, Henry A. Kissinger vẫn giữ thái độ lập trường thương lượng trên thế mạnh, đồng thời, đề cập đến việc Mỹ cũng đã trao đổi thảo luận với Liên Xô…
“Hòa bình chưa thực sự lập lại trên đất nước Việt Nam. Vì thế, tôi không thể nhận giải thưởng này và người xứng đáng nhận giải thưởng Nobel Hòa bình chính là nhân dân Việt Nam”.
Trong gần 5 năm diễn ra Hội nghị Paris, Việt kiều tại Pháp đã trở thành lực lượng hùng hậu hỗ trợ hai đoàn đàm phán Việt Nam Dân chủ Cộng hòa và Chính phủ Cách mạng lâm thời Cộng hòa miền Nam Việt Nam.
Với thắng lợi của Hiệp định Paris, chúng ta đã tiến một bước dài quan trọng trong việc xóa bỏ ranh giới chia cắt đất nước trong suốt 20 năm ròng rã.