‘Đấu tranh cho dân chủ’ không phải là chạy theo tin đồn và bịa đặt

Lâu nay, việc lợi dụng, biến internet thành nơi trình diễn các trò vu cáo, bịa đặt, xuyên tạc đã trở thành công việc hằng ngày của một số người tự nhận là “người yêu nước, nhà dân chủ”.

‘Đấu tranh cho dân chủ’ không phải là chạy theo tin đồn và bịa đặt

Vừa qua trên YouTube, Facebook và một số blog, website cá nhân có công bố video clip ghi lại hình ảnh một thanh niên bị nhóm người tự xưng là “nhà dân chủ, người yêu nước” vừa hành hung, vừa chửi bới rất thô tục. Sự kiện này diễn ra chiều 19/1 tại vườn hoa Lý Thái Tổ, Hà Nội. Xem video clip, tôi không thể im lặng được nữa. Phải chăng sau khi tự xưng là “nhà dân chủ, người yêu nước”, thì muốn làm gì cứ làm, muốn nói gì cứ nói, bất chấp luật pháp? Quần thể tượng đài, vườn hoa Lý Thái Tổ là công trình xây dựng phục vụ nhu cầu tham quan, giải trí, tổ chức sinh hoạt cộng đồng. Đây không phải là nơi ai cũng có thể tự tiện đến đặt vòng hoa, thắp hương, khấn vái. Làm như thế vừa không đúng chỗ, ảnh hưởng tới thẩm mỹ cảnh quan, vừa làm sai lệch ý nghĩa một nghi lễ tưởng niệm vốn rất cần trang nghiêm (nếu mấy “nhà dân chủ, người yêu nước” nọ thật sự có mục đích lương thiện như thế?). Nhưng đọc tin tức trên internet về sự kiện, tôi thấy hình như mục đích của mấy người tới đặt vòng hoa cốt chỉ để có tin, ảnh đăng tải trên báo chí nước ngoài? Sau khi xem video clip, một người Việt ở hải ngoại đã chỉ thẳng ra rằng: “Tưởng niệm tinh thần hy sinh không phải tưởng niệm cái biểu ngữ.

Họ chẳng qua chỉ muốn dùng cái biểu ngữ để tuyên truyền, để quay phim làm tài liệu câu view và cơ hội cho báo chí, truyền thông hải ngoại, thậm chí cả các hãng thông tấn quốc tế như BBC, RFA và RFI có đề tài giật gân bàn về Nhà nước Việt Nam.

Do đó, khi bị mất “vũ khí” họ mới lồng lộn và tức giận bằng thái độ vũ phu, côn đồ và bạo hành. Những hành động bạo động không khác gì Việt Tân…”! Tiếp xúc với internet, tôi không xa lạ loại tin tức, hình ảnh của mấy người tự xưng “nhà dân chủ, người yêu nước”.

Không lạ vì tôi thấy quanh đi quẩn lại chỉ có mấy gương mặt quen thuộc. Lấy cớ hoạt động vì tự do dân chủ, mục đích của họ chỉ là cố tình thách thức, gây khó dễ cho các cơ quan chức năng, làm nhiễu thông tin thông qua bình luận xuyên tạc quan điểm, đường lối, chính sách của Đảng và Nhà nước, hoặc bịa chuyện, đặt điều, vu khống… Hoạt động kiểu này nhiều đến mức tôi nghĩ là quanh năm họ chỉ lùng sục thông tin để bới móc, xuyên tạc, té nước theo mưa nhằm chứng tỏ sự hiện diện, giúp một số tổ chức như HRW, RSF… hoặc mấy ông bà nghị sĩ Mỹ ở mấy bang có đông người gốc Việt sinh sống lấy cớ vu cáo Việt Nam. Khi có người “cùng hội cùng thuyền” bị bắt giữ vì có hành vi vi phạm pháp luật thì họ la lối om sòm, làm như là oan ức lắm, để lôi kéo sự chú ý của mấy tổ chức ở nước ngoài. Khi vụ án đã được xét xử, bản án đã được tuyên phạt, thì họ tập hợp hò hét đòi trả tự do. Gần đây, tòa án có thẩm quyền tuyên hủy án sơ thẩm, điều tra lại một vài vụ án, họ chớp lấy cơ hội để vu cáo, đòi hỏi, nhỏ nước mắt cá sấu chia sẻ với gia đình; trong khi đó vào thời gian gia đình bị cáo, bị can gửi đơn đề nghị,… thì không thấy bóng dáng họ đâu. Gần hơn, sau khi Mặc Lâm của RFAvớ được một thứ gọi là sản phẩm “rap” (thuộc thể loại Dizz, chủ yếu dùng đấu khẩu, chửi rủa, hay nhục mạ người khác) hết sức thô bỉ, ca từ rác rưởi (nếu có thể gọi đó là ca từ?) được sử dụng chửi bới chính quyền và phỏng vấn tác giả, là lập tức vài người trong số họ hùa theo ca ngợi. Tôi coi đấy là việc làm thiếu lương thiện, không thể ca ngợi, cổ vũ các câu chữ chửi rủa tục tĩu được sản xuất ra bởi một kẻ bất hảo (một con nghiện cần sa như anh ta đã thừa nhận). Ngay lập tức trên YouTube đã có người lên tiếng: “Mình là người Việt ở Việt Nam nè. Bạn nói cho mình thông minh ra, đừng có lôi mấy cái linh tinh trên mạng ra để khoe rằng mình hiểu biết hơn người. Bạn nói người dân Việt Nam hèn nhát thì bạn lại càng nhầm. Và như bạn nói thì bạn là người Việt nhưng ở nước ngoài vậy thì mình cũng thông cảm cho bạn, ngoài mấy nguồn tư liệu và mấy lời truyền miệng ra thì bạn chẳng biết gì về đất nước tôi cả”.

Dù tỏ ra lịch sự, hay giở giọng chửi bới thóa mạ vẫn nhận ra sản phẩm “chế tạo văn bản” trắng trợn, hoặc là nhảm nhí xuyên tạc thông tin báo chí trong nước đã đưa. Với chủ trương, chính sách không còn gì để chê, họ cũng cố gắng chọc ngoáy, xiên xẹo. Hội đoàn nọ chủ yếu hoạt động trên internet có ông “chủ tịch” rất tự tin bình luận đủ loại vấn đề, sự kiện, nhưng càng đọc tôi càng thấy ông ta rỗng tuếch về tri thức. Ngay như cái hội đoàn của ông ta vừa ra đời đã đấu đá lung tung, tố cáo lẫn nhau là “tay sai an ninh cài cắm vào”. Lạm dụng nghề báo, tài năng, kỹ năng làm nghề không có, đến tư cách cũng rất đáng ngờ thì làm sao làm được công việc ích nước, lợi dân? Còn chuyện xảy ra như cơm bữa như ghép ảnh, chế ảnh… đã trở thành công ăn, việc làm hằng ngày của họ. Rất nhiều lần người đọc trên internet phát hiện, vạch rõ hình ảnh họ công bố lấy từ đâu, lắp ghép ra sao, rồi phim tâm lý chiến của chế độ cũ, ảnh tội phạm chiến tranh,…

được chỉnh sửa, cắt ghép như thế nào, vạch rõ những văn bản giả, đơn thư nặc danh, mạo chữ ký rồi công bố như tài liệu xác thực, để gây mâu thuẫn nội bộ, làm nhân dân hoang mang,… rồi chính họ lại sử dụng mấy tài liệu đó để yêu cầu, kiện cáo. Họ luôn cố tình đổi trắng thay đen, chẳng nhẽ theo họ “đấu tranh cho dân chủ” là bịa ra tin đồn, chạy theo tin đồn, dựa vào tin đồn, không cần kiểm chứng?

Qua internet tôi được biết, nhiều tập đoàn truyền thông trên thế giới đã chấm dứt hợp đồng với các hãng tin trung gian, cắt giảm cộng tác viên, bỏ thêm chi phí đào tạo phóng viên, nhà báo với lý do không kiểm soát được nguồn tin. Tôi nghĩ đó là sự lương thiện nghề nghiệp, hướng đến một nền báo chí minh bạch. Với mấy “nhà dân chủ, người yêu nước” và những người gốc Việt chống cộng ở hải ngoại thì lại khác. Họ kêu gào “phải minh bạch” nhưng chính họ lại là thủ phạm của loại tin tức dối trá để lừa người đọc. Gần đây, thấy một trang tin của Nhật Bản đưa tin về một blog chuyên dựng chuyện, xuyên tạc sự thật, lập tức họ hùa vào phân tích cho rằng trang tin kia rất có uy tín. Trong khi, những bài viết trên trang tin này không hề ghi tên tác giả như các bài khác cùng xuất hiện trong chuyên mục. Với địa chỉ gửi từ Việt Nam, thì đây là bài của phóng viên làm việc cho hãng tin, hay chỉ là sản phẩm của một “nhà dân chủ, người yêu nước” nặc danh? Theo dõi mấy trang mạng tự nhận là “đại diện cho tự do, dân chủ” còn gặp rất nhiều bài vở, video clip được giật “tít” giật gân, nào là “công an đánh hội đồng” nhóm A, nhóm B, “công an cộng sản điên cuồng đánh đập” ông X bà Y nào đó,… nhưng chịu khó bỏ thời gian đọc toàn bộ bài, xem đầy đủ video clip sẽ chẳng bao giờ thấy có cảnh “đánh” đó diễn ra. Chỉ thấy cảnh các chiến sĩ công an đang làm nhiệm vụ bị chen lấn, xô đẩy; tiếng của mấy ông bà “dân chủ, yêu nước” la hét thất thanh, chửi bới tục tĩu! Đặc biệt có một ông, sau nhiều lần thấy họ đăng ảnh ông lúc nằm thẳng cẳng giữa đường, lúc lại nằm dang chân dạng tay trên giường dây dợ lằng nhằng cắm đầy người, mấy anh em tôi đặt luôn cho ông ta biệt danh là “chuyên gia ăn vạ”. Trong một video clip mới xuất hiện trên YouTube, lại thấy ông này đang chia chác tiền bạc cho các “biểu tình viên”! Những người tự nhận là “nhà dân chủ” rất biết cách tự biến mình thành “người của công chúng” (celebrity) bằng cách tự ghi hình, phỏng vấn lẫn nhau, tung hô và xưng tụng lẫn nhau để tạo sự kiện rùm beng, xây dựng hình ảnh. Các thợ săn ảnh (paparazzi) rình rập làm việc để kiếm tiền, mọi thứ sòng phẳng; còn cái gọi là “nhà báo tự do”, “nhà báo độc lập” cũng làm việc như paparazzi nhưng để kiếm gì, ai chu cấp tiền bạc để họ bay từ nam ra bắc tụ tập hò hét, sắm sửa máy móc để “hành nghề” rồi đưa lên internet? Họ còn kém xa thợ săn ảnh ở chỗ sau khi thông tin họ đưa ra bị vạch trần là bịa đặt, mà họ vẫn không có lấy một lời xin lỗi. Qua internet tôi biết phần lớn “nhà dân chủ” đều không nghề nghiệp nhưng căn cứ vào tần suất có mặt của họ trên Facebook, vô số bức ảnh nay đây mai đó của họ, rồi cách họ mạt sát gia cảnh, phương tiện đi lại của các sinh viên nghèo nhưng giàu lòng yêu nước, tôi tự hỏi chẳng lẽ họ sống bằng khí trời, không biết lương tâm của họ để đâu?

Mấy năm qua, nhiều diễn đàn, blog, wordpress, website cá nhân, báo chí của người Việt ở nước ngoài là điểm đến của tôi mỗi khi truy cập internet. Không phải khi nào tôi cũng đồng thuận, chia sẻ với mọi bài viết, tâm sự, suy nghĩ,… nhưng tôi đồng tình, trân trọng những người luôn tôn trọng sự thật, thành thực hướng đến một xã hội công bằng, dân chủ, văn minh ở Việt Nam.

Trong số họ, không phải ai cũng là người từng sinh sống trong nước, thậm chí có người là quân nhân của chế độ cũ ở miền nam, là người gốc Việt đời thứ hai, thứ ba ở nước ngoài. Bằng rất nhiều việc làm thầm lặng, họ đóng góp công sức vào sự phát triển đất nước. Nhiều người trong số họ đã đóng góp bài vở cho một số tờ báo trong nước và ngoài nước, nhưng không thấy ai lên internet tự phụ xưng danh “nhà báo tự do”, “nhà báo độc lập”. Mỗi khi họ có bài đăng ở báo nào đó là tôi với bạn bè lại thông báo để tìm đọc. Chúng tôi coi họ là những người tử tế, chúng tôi trân trọng và quý mến họ.

Theo HOÀNG THÀNH / NHÂN DÂN ONLINE

Tags: , ,