⠀
Cánh buồm đỏ thắm – câu chuyện cổ tích giữa đời thường
Cuộc hội ngộ như bản tình ca được viết nên từ những nốt nhạc thần tiên trong cổ tích, không tính toan, không vụ lợi, chẳng còn nỗi cô đơn và sự sợ hãi cũng biến tan cùng bọt nước…
Hệt như một câu chuyện cổ tích giữa đời thường, “Cánh buồm đỏ thắm” của Alexandre Grin đưa ta vào một miền ấu thơ với những mộng mơ ngọt ngào, trong sáng. Nơi mà tình yêu có thể xoa dịu mọi nỗi đau và đưa mỗi người tìm lại chính mình, ở xứ sở thần tiên ấy, chúng ta lại có thể cùng nhau đắp xây một tương lai ngập tràn hoa cỏ…
Tôi đã đọc “Cánh buồm đỏ thắm” từ rất lâu, từ trước khi chưa bước ra khỏi ghế nhà trường, chưa tạm biệt gia đình thân yêu để bước vào cuộc sống mà bạn bè tôi thường bảo “lắm bon chen và không có chỗ cho những người lãng mạn”. Thế nhưng, mãi đến bây giờ, khi đã tốt nghiệp, đã đi làm, đã xa nhà gần 5 năm, những kí ức về câu chuyện ngày nào của Alexandre Grin vẫn còn vẹn nguyên trong tôi. Câu chữ có thể đã phai dần theo năm tháng, nhưng hình ảnh nhân vật cùng cánh buồm xưa vẫn hiện hữu đâu đây…
Chuyện về một cậu bé Grây thuở nào – lấy sơn xanh cố bôi xoá đi những chiếc đinh đóng trên người Chúa, dẫu chỉ là bức tranh nhưng nỗi đớn đau ấy cũng khiến chàng không chịu được. Dường như đối với Grây, trái tim sẽ thổn thức khi gặp một bất cứ một mảnh đời bất hạnh đang cần chàng chia sẻ. Chuyện về một cô bé Axôn bị hắt hủi, bơ vơ không bè bạn – lần nào em đến gần bọn trẻ cũng bị cào cấu, đánh đập thâm tím. Cô bé đã từng khóc, khóc một cách đắng cay, khóc một cách chịu đựng, để rồi tự nhủ lòng – những biểu hiện ấy chẳng phải là nhục mạ đến mình… Thuở đó, Axôn vẫn thường dạo chơi trên bãi biển, vẫn thường thả xuống dòng nước mênh mang những con tàu đồ chơi nhỏ bé – những cánh buồm đỏ thắm mang theo những ước mơ hạnh phúc của đời người…
Tôi nhớ mình đã từng giống như Axôn, hồi nhỏ tôi từng gấp những con thuyền giấy viết lên đó những điều ước của mình rồi thả cho nước cuốn đi. Khi ấy, tôi chỉ mong ước mơ kia nhanh chóng biến thành hiện thực. Còn Axôn, cô bé tin rằng – một ngày kia ước mơ sẽ quay trở lại – nhưng là trên một con tàu thực sự – “một con tàu với cánh buồm đỏ thắm như tình yêu mà chàng hoàng tử sẽ dành cho cô”. Cuộc hội ngộ của hai nhân vật như một bản tình ca được viết nên từ những nốt nhạc thần tiên trong cổ tích, không tính toan, không vụ lợi, chẳng còn nỗi cô đơn và sự sợ hãi như cũng biến tan cùng bọt nước. Cánh buồm đâu chỉ đơn thuần là dấu hiệu để họ nhận ra nhau giữa biển cả bao la? Mà chính cái màu đỏ thắm tươi ấy như ẩn dụ cho một cánh hồng của niềm tin và sự trân quý những giá trị của cuộc đời. Màu đỏ như màu nắng soi sáng con người không đi vào con đường lầm lạc, để cô bé Axôn không bị hoen ố, lụi tàn giữa những cái xấu xa, để chàng trai Grây không còn đắm mình trong nỗi cô đơn đến nỗi không nhận ra mình phải làm gì, phải đi kiếm tìm điều gì trong cuộc đời mênh mông vô định…
Những câu văn ngọt ngào trải dài từng trang sách mỏng, khiến người đọc phải ngất ngây trong một cảm xúc khó diễn đạt thành lời: “Từ một nơi rất xa, rất xa, anh nhìn thấy em trong mơ và anh đã đến đây, để đem em đi mãi mãi về xứ sở của anh. Em sẽ sống với anh nơi ấy, trong một thung lũng đầy hoa hồng. Em sẽ có tất cả những gì em mơ ước, chúng ta sẽ sống thuận hoà, vui vẻ với nhau và tâm hồn em sẽ không bao giờ biết đến nỗi buồn và nước mắt”. Dịu dàng và ấm áp, chàng trai đưa cô lên thuyền, đi về xứ sở xa xăm – nơi mặt trời thức dậy và những vì sao trên trời sa xuống để đón chào ngày mới…
Có lẽ bạn cho rằng Alexandre Grin đang viết chuyện cổ tích, vì cuộc đời thực này liệu có đẹp đẽ và long lanh đến thế? Tôi xin mượn lời bố của Axôn, cũng là ý nghĩa sâu xa mà nhà văn gửi gắm qua thiên truyện: “Khi nào con lớn, con sẽ quên thôi, còn bây giờ thì không nên tước bỏ một thứ đồ chơi đẹp đẽ như vậy. Sau này, cái mà con phải nhìn thấy không phải cánh buồm đỏ thắm mà là những cánh buồm bẩn thỉu, độc địa, nhìn từ xa thì có vẻ đẹp đẽ, trắng trẻo, đến gần thì rách nát, xấu xa… Mặc dù vậy, con hãy cứ nghĩ như bố: Rồi con sẽ có những cánh buồm đỏ thắm”.
Bạn hãy tìm đến “Cánh buồm đỏ thắm” khi phải đối diện với những bộn bề mệt mỏi của đời thường, để đắm mình trong một thế giới, nơi mà những cô bé, cậu bé, những ông lão vẫn không ngừng ước mơ, không ngừng hy vọng. Và trên hết, khi bạn tin vào cuộc sống thì cuộc sống sẽ không phụ lòng bạn. Ít ra là trong giấc mơ, ít ra là trong suy nghĩ, ta đã thấy lòng thật bình yên và thanh thản. Có phải thế không? – Một cánh buồm đỏ thắm thuở xưa, chẳng có lý do gì để chúng ta chối bỏ mà không ấp ôm nuôi dưỡng nó…
S.T
Tags: Văn học