Tôi từng giao tiếp thực sự với một cái cây. “Hãy đến gặp ta!”. Tiếng nói cứ lặp đi lặp lại nhiều lần trong tâm trí tôi, cứ ám ảnh, lôi léo từng bước chân tôi trên con dốc ngày càng cao hơn.
Tôi từng giao tiếp thực sự với một cái cây. “Hãy đến gặp ta!”. Tiếng nói cứ lặp đi lặp lại nhiều lần trong tâm trí tôi, cứ ám ảnh, lôi léo từng bước chân tôi trên con dốc ngày càng cao hơn.
Chúng ta có thể chọn một cuộc sống nghèo hơn, trầm lắng hơn – để có được sự giàu có thực sự, một cách đầy tự nguyện, mà không phải đánh đổi phẩm giá của mình.
Tôi còn nhớ năm tôi lên sáu, một lần tôi hỏi mẹ: “Mẹ ơi, con người ta sống để làm gì?”. Câu hỏi ấy xuất hiện và ám ảnh suốt một thời gian dài trong đầu óc non nớt của tôi. Khi ấy, đối với tôi, mọi thứ chắc chắn phải có một câu trả lời duy nhất đúng.
Sự thẳng thắn bộc lộ không chỉ là một vẻ đẹp nhân cách, đó là chỉ dẫn tới một tương lai bớt cô đơn hơn cho mỗi con người.
Trưởng thành, thực chất, là nhận ra rằng bạn vừa là bức phù điêu lại vừa là nhà điêu khắc, vừa là họa sĩ lại vừa là tấm chân dung, của chính cuộc đời mình.
Gìn giữ ngũ giới là tôn trọng nhân bản, là nếp sống văn minh, là nền tảng đạo đức. Một xã hội ứng dụng triệt để ngũ giới là một xã hội văn minh, chan hòa sự cảm thông và thương mến.
Trong khi họ biết gắng gỏi tự lực tự cường, tin ở bản thân; thì ta chỉ mê tín nơi mồ mả, tướng số, việc gì cũng cầu trời khấn Phật… Trong khi họ ra sức cải tiến phát minh, máy móc ngày càng tinh xảo; thì ta đầu óc thủ cựu, ếch ngồi đáy giếng…
Con người cao quý không thể hiện ở nghề nghiệp, ở vẻ ngoài hào nhoáng mà thể hiện ở khí chất, ở cái tâm đức hạnh, biết mình biết ta.
Nhiều người quá tham tham lam, trục lợi, bòn rút từng tí một khi ngồi trên ghế. Cả một đội ngũ quan chức hùng hậu từ Bắc chí Nam, từ địa phương đến Trung ương điềm nhiên nhận hối lộ, chia chác…
Mỗi người đều cần có một mục đích sống riêng, tùy từng giai đoạn cuộc sống. Đó là động lực giúp kết nối bạn với những giá trị và lý tưởng lớn hơn bản thân bạn.