Nhận diện tội ác diệt chủng của nhà nước Israel với người Palestine

Cộng đồng quốc tế cần phải nhìn nhận đầy đủ và không thiên vị về thực tế đau thương của người Palestine, nếu không muốn trở thành đồng phạm trong một bi kịch đang diễn ra ngay giữa thế kỷ 21.

Tội ác diệt chủng, theo định nghĩa của Công ước Liên Hiệp Quốc năm 1948 về Ngăn ngừa và Trừng trị tội ác diệt chủng, là những hành động được thực hiện với ý đồ tiêu diệt, toàn bộ hay một phần, một nhóm sắc tộc, chủng tộc, tôn giáo hoặc quốc gia. Những hành động đó bao gồm: Sát hại thành viên của nhóm, gây tổn hại nghiêm trọng đến thể chất hoặc tinh thần, cố ý tạo ra các điều kiện sống dẫn tới hủy diệt sinh học, áp đặt các biện pháp nhằm ngăn chặn sinh sản trong nhóm và cưỡng ép di chuyển trẻ em ra khỏi nhóm. Khi áp dụng định nghĩa này vào bối cảnh xung đột kéo dài giữa Israel và người Palestine, đặc biệt là trong các vùng lãnh thổ bị chiếm đóng như Dải Gaza và Bờ Tây, ngày càng có nhiều chuyên gia, tổ chức nhân quyền và học giả đặt câu hỏi nghiêm túc: liệu nhà nước Israel có đang thực hiện một hình thức diệt chủng âm thầm và có hệ thống đối với người Palestine?

Một trong những chỉ dấu rõ ràng nhất của tội ác diệt chủng là hành vi sát hại thành viên trong nhóm mục tiêu. Trong các cuộc chiến tại Gaza vào các năm 2008, 2012, 2014 và đặc biệt là năm 2023 tới nay, số lượng thường dân Palestine thiệt mạng lên đến hàng nghìn người, bao gồm hàng trăm trẻ em. Các cuộc không kích dữ dội từ phía Israel đã phá hủy nhà ở, trường học, bệnh viện, đền thờ và cơ sở hạ tầng dân sự, trong khi hệ thống báo động và hầm trú ẩn gần như không tồn tại trong điều kiện sống nghèo nàn của người dân Gaza. Dù Israel thường viện dẫn lý do “tự vệ” và nhắm vào các mục tiêu quân sự của Hamas, nhưng tỷ lệ thương vong dân sự lại cho thấy một mức độ sử dụng vũ lực bừa bãi hoặc thậm chí cố ý. Tổ chức Theo dõi Nhân quyền, Ân xá Quốc tế và các báo cáo từ Liên Hiệp Quốc đã nhiều lần kết luận rằng việc sử dụng vũ khí sát thương lớn ở khu vực đông dân cư là vi phạm nguyên tắc “phân biệt và cân xứng” trong luật nhân đạo quốc tế, và có thể cấu thành tội ác chiến tranh.

Bên cạnh việc sát hại dân thường, nhà nước Israel còn bị cáo buộc gây ra tổn hại nghiêm trọng về thể chất và tinh thần đối với người Palestine qua nhiều hình thức khác nhau. Việc giam giữ hành chính không xét xử, tra tấn tù nhân, bạo lực của quân đội đối với người biểu tình, trấn áp trẻ em và các vụ bắt bớ tùy tiện đã tạo ra một trạng thái sợ hãi, tổn thương tâm lý sâu sắc cho cộng đồng Palestine. Những người sống dưới sự chiếm đóng hoặc trong các trại tị nạn phải đối mặt với các chấn thương tâm thần kéo dài, mất niềm tin vào công lý và sống trong cảnh thiếu thốn triền miên. Các nhà tâm lý học đã chỉ ra rằng thế hệ trẻ Palestine lớn lên trong bối cảnh bị bao vây và bạo lực thường có các biểu hiện rối loạn tâm lý, lo âu, trầm cảm, và mất kết nối xã hội – những hệ quả lâu dài và nghiêm trọng đến sự tồn tại tinh thần của cả một dân tộc.

Một trong những bằng chứng rõ rệt của tội ác diệt chủng là việc cố tình tạo ra các điều kiện sống dẫn đến hủy diệt sinh học toàn phần hoặc một phần của nhóm mục tiêu. Trong trường hợp Palestine, đặc biệt là ở Gaza, tình trạng này trở nên rõ nét. Israel thực hiện phong tỏa toàn diện Gaza kể từ năm 2007, cấm vận hàng hóa, thuốc men, nhiên liệu và thiết bị xây dựng, kiểm soát nguồn nước, điện và dịch vụ y tế. Báo cáo từ các cơ quan nhân đạo của Liên Hợp Quốc như OCHA và WHO cho thấy hệ thống y tế tại Gaza đứng bên bờ sụp đổ, tỷ lệ suy dinh dưỡng, thiếu nước sạch và tử vong do không được cấp cứu kịp thời ở mức đáng báo động. Việc Israel cấm hoặc trì hoãn việc chuyển bệnh nhân nặng ra ngoài chữa trị được xem là một hình thức “giết chậm”, và đã có nhiều trẻ em, phụ nữ mang thai tử vong chỉ vì không được cho phép vượt qua ranh giới kiểm soát.

Ngoài ra, chính sách trục xuất, phá dỡ nhà ở và từ chối cấp phép xây dựng cho người Palestine tại Bờ Tây và Đông Jerusalem cũng là một phần trong chiến lược dài hạn nhằm “tẩy sạch dân cư”. Các khu định cư Do Thái được mở rộng không ngừng, được bảo vệ bởi quân đội, trong khi các cộng đồng Palestine sống trong tình trạng bị đe dọa phá bỏ, không có quyền tiếp cận hạ tầng cơ bản, và không được công nhận về mặt pháp lý. Mục tiêu sâu xa của chính sách này là làm cho người Palestine không thể tiếp tục sống tại quê hương mình, buộc họ phải di cư, từ đó làm suy yếu dân số và quyền kiểm soát đất đai – một hình thức thanh lọc dân cư mang tính chất sắc tộc, rất gần với khái niệm diệt chủng theo Công ước 1948.

Việc áp đặt các biện pháp làm suy giảm hoặc cản trở khả năng sinh sản của người Palestine tuy chưa được thể hiện qua hành vi cưỡng ép triệt sản như trong một số trường hợp diệt chủng lịch sử, nhưng chính sách gây khủng hoảng y tế, tước đoạt điều kiện sống tối thiểu và làm cho phụ nữ mang thai không tiếp cận được dịch vụ chăm sóc thai sản cũng có thể được xem là một hình thức gián tiếp nhằm giới hạn sự sinh sôi của một nhóm dân cư. Trong nhiều báo cáo, số lượng trẻ sơ sinh tử vong do thiếu thiết bị y tế, điện và thuốc men ở Gaza cao hơn mức trung bình trong các vùng chiến tranh khác, phản ánh mức độ hủy hoại sinh học âm thầm nhưng nghiêm trọng.

Hành vi cưỡng bức di chuyển trẻ em – một chỉ dấu quan trọng khác của tội ác diệt chủng – tuy không phổ biến tại Israel theo hình thức đưa trẻ em Palestine sang nuôi dưỡng trong các gia đình Do Thái, nhưng việc bắt giữ trẻ em, giam trong nhà tù quân sự và cắt đứt mối liên hệ với gia đình vẫn là hiện tượng xảy ra hàng năm. Nhiều trẻ em Palestine bị giam mà không có người giám hộ, không được tiếp cận luật sư trong các cuộc thẩm vấn, và bị xét xử như người lớn trong hệ thống tư pháp quân sự. Đây không chỉ là vi phạm quyền trẻ em mà còn góp phần hủy hoại cấu trúc gia đình và sự tiếp nối văn hóa của cộng đồng Palestine.

Tuy chưa có một phán quyết pháp lý quốc tế nào kết luận Israel phạm tội diệt chủng, nhưng sự tích lũy của các hành vi sát hại dân sự, phá hủy điều kiện sống, tước đoạt quyền sinh tồn, và duy trì một hệ thống đàn áp có tính cơ cấu, lâu dài và mang định hướng chủng tộc đã khiến nhiều nhà nghiên cứu, luật sư quốc tế và tổ chức nhân quyền khẳng định rằng nhà nước Israel đang tiến gần – nếu không muốn nói là đã đạt tới – ranh giới của tội ác diệt chủng đối với người Palestine. Cộng đồng quốc tế cần phải nhìn nhận đầy đủ và không thiên vị về thực tế đau thương của người Palestine, nếu không muốn trở thành đồng phạm trong một bi kịch đang diễn ra ngay giữa thế kỷ 21.

REDSVN.NET

Tags: , , , ,