Số phận

Hôm ấy tôi đi cùng anh như thường lệ
Ta từ biệt nhau khi kết thúc một ngày
Và một kẻ khoác áo choàng đen trong đêm tối
Cắm lưỡi dao ngập vào tim anh…

Có một điều có thể anh chẳng biết
Kẻ đó là tôi, người sát cánh cùng anh
Và nhiệm vụ đã hoàn thành
Theo mệnh lệnh của những cái đầu quỷ quyệt

Anh đớn đau, nhưng chắc không ngạc nhiên
Chúng ta hiểu cuộc chơi này là vậy
Ngươi phải nhập cuộc với trái tim bằng thép
Không đớn hèn, hãy chấp nhận mọi điều

Tôi đã có thể nói với anh
Hãy đi thật xa và đừng quay trở lại
Nhưng tôi đã không, hỡi bạn đường tri kỷ
Để trải nghiệm thêm ý nghĩa của cõi đời

Có những điều không thể nào cưỡng lại
Thời đại này, giữa những khoảnh khắc buồn
Phải tàn nhẫn để nhận ra mình tồn tại
Mâu thuẫn là đâu? Sự thật cả mà thôi

Cái chết xét cho cùng cũng là cách sống còn
Trong đớn đau hiện thân thêm chân thật
Tồn tại là thế đó, đừng tiếc nuối
Chưa trải qua sao hiểu hết cuộc chơi

Chẳng có gì là phũ phàng hay nghiệt ngã
Hiện thực của chúng ta tất cả là thường tình
Giữa vũ trụ hai ta là cát bụi
Giữa thời đại này chỉ là vật hiến sinh

Tôi nhớ lại ánh mắt anh trầm ngâm
Có lẽ anh đã hiểu điều gì sẽ đến
Nhưng cũng như tôi, anh chấp nhận cuộc chơi
Như con thiêu thân, lao thẳng vào số phận

Có một điều tôi xin thú nhận
Khoảnh khắc ấy, lưỡi dao vô hình đâm tim tôi
Anh nằm đó bình yên, khuôn mặt hiền vô tận
Còn trái tim tôi đã mềm yếu hơn rồi

Có lẽ tôi đã sai, chúng ta không thể nhẫn tâm
Vì những bí ẩn hai ta cùng chia xẻ
Một số phận không thể tách rời hai nửa
Nhiệm vụ cuối cùng, mình tôi tái tê…

Bạn hiền ơi, cuộc chơi chưa chấm dứt
Còn một kẻ khoác áo choàng đen theo dõi tôi…
Tôi sẽ lại đâm một trái tim, trong đêm tối
Nhưng lần này, theo mệnh lệnh của trái tim

REDS BLOG