Nguyễn Tất Thành ở Sài Gòn

Nguyễn Tất Thành ở Sài Gòn

Nàng giàu sang, nàng con nhà quyền quý
Nàng xinh đẹp, nàng lạnh lùng giá băng
Nàng khinh đám công tử rởm đời lố lăng
Nàng ghét bọn trai Tây mắt xanh da trắng

Nàng quen chàng, một chiều trên cảng vắng
Chàng lịch thiệp, giọng nói chàng lắng sâu
Chàng anh minh, vầng trán chàng thanh cao
Chàng đã khiến trái tim nàng nổi sóng…

Mỗi buổi chiều, nàng lại ra bến cảng
Lắng nghe chàng kể về những chuyến đi
Về biết bao số phận buồn tái tê
Và ước mơ đổi thay cuộc sống

Chàng đã đến như một làn gió mới
Xua tan đi niềm cô quạnh, chán chường
Và thổi vào nàng suy nghĩ khác thường:
Đời phồn hoa phải chăng là giả dối?

Rồi một chiều, chàng lặng nhìn sóng nước
Những con tàu nhuộm đỏ ánh tà dương
Chàng nói rằng, chàng sẽ đi muôn phương
Không hứa hẹn về một ngày gặp lại

Nàng thảng thốt, trái tim nàng đau nhói
“Anh sẽ cô đơn, khổ cực đủ đường
Xin đừng bỏ rơi hạnh phúc đời thường
Ở lại bên em, anh sẽ không tiếc nuối”

Chàng đáp lại, đôi mắt chàng kiên nghị
“Hạnh phúc ấy, chúng ta hằng ước mơ
Nhưng tôi không thể nhận, em hiểu cho
Tôi phải theo tiếng gọi từ số phận”

Họ nhìn nhau, khoảnh khắc dài vô tận
Nàng nhận ra hình bóng mình nhỏ nhoi
Trong mắt chàng phản chiếu cả cõi đời
Còn muôn triệu con người không hạnh phúc

Tiếng còi tàu, hay tiếng đời thôi thúc?
Đôi mắt nàng nhòa đi như cơn mơ…

REDS BLOG

Tags: , , ,