Học cách lắng nghe – một câu chuyện không thể không đọc

Chúng ta ai cũng biết, cảm giác như thế nào, khi nhận điện thoại lúc nửa đêm. Cú điện thoại đêm nay không ngoại lệ.

Học cách lắng nghe – một câu chuyện không thể không đọc

Giật mình tỉnh dậy vì chuông điện thoại, tôi chú tâm vào những con số chiếu sáng mầu đỏ trên đồng hồ. Đúng nửa đêm. Trong cơn buồn ngủ chưa dứt, tôi hoảng hốt nhấc ống điện thoại.

“A lô, ai đấy?”

Tim tôi đập mạnh; tôi ghì chặt ống, và dõi mắt về phía chồng, lúc ấy anh đã quay mặt về phía tôi, ở góc bên nầy giường.

“Mẹ ơi?”

Tôi khó có thể nghe được tiếng thầm thì qua đường dây điện thoại. Lập tức, tôi nghĩ đến con gái tôi. Khi những âm thanh tuyệt vọng, trong tiếng khóc của cô gái trở nên rõ ràng hơn trên đường dây, tôi nắm vội lấy chồng và xiết mạnh vào cổ tay của chồng tôi.

“Mẹ ơi, con biết đã muộn rồi, nhưng mẹ không … mẹ không nói bất cứ điều gì, cho đến khi con nói xong. Và trước khi mẹ hỏi, phải rồi, con đã uống rượu. Con xém chút nữa là chạy vượt ra ngoài lề đường, lúc ấy cách đây vài dặm, và… ”

Bất chợt, tôi hít vào một hơi thở ngắn, bỏ tay chồng ra và ấn mạnh bàn tay lên trán. Trong cơn buồn ngủ chập chờn, tôi đã cố gắng chống lại sự sợ hãi.

Có chuyện không hay xẩy ra.

“Và con đã quá sợ hãi. Chuyện con nghĩ tới là, mẹ sẽ đau khổ biết dường nào nếu cảnh sát đến nhà và báo cho mẹ biết là con đã chết. Con muốn … trở về nhà. Con biết bỏ nhà đi hoang là sai lầm. Con biết mẹ đã lo lắng đến sinh bệnh. Đáng lẽ con phải gọi điện thoại cho mẹ vài ngày trước, nhưng con sợ hãi…sợ hãi.”

Tiếng khóc nức nở, tuôn trào từ đầu dây bên kia rót vào tim tôi. Ngay lập tức, tôi hình dung ra gương mặt con gái tôi, làm trí óc tôi trở nên minh mẫn. “Mẹ nghĩ rằng …”

“Không mà. Làm ơn cho con nói cho xong đã! Làm ơn đi, mẹ” Cô gái hơi tức giận, nài nỉ, bằng giọng nói tuyệt vọng.

Tôi ngưng nói và cố gắng suy nghĩ những điều sẽ nói. Trước khi để tôi tiếp lời, cô ấy tiếp tục, “Con đã mang thai, mẹ ơi. Con biết, con không nên uống rượu lúc nầy… đặc biệt là lúc nầy, nhưng con sợ hãi, mẹ ơi, con quá sợ hãi.”

Một lần nữa, giọng nói đã ngừng lại, tôi cắn vào môi cảm thấy vị mặn, vì mắt tôi đầy lệ. Tôi nhìn chồng, chồng tôi ngồi yên, hỏi tôi, “Cô ấy là ai?”

Tôi lắc đầu và khi không thấy tôi trả lời, anh nhổm lên, rời phòng, và trở lại vài giây sau đó, áp ống điện thoại di động vào tai. Cô gái đã nghe được tiếng kêu lạch cạch từ ống điện thoại cho nên cô hỏi, “Mẹ còn ở đó không mẹ? Mẹ làm ơn đừng cúp máy nhé! Con cần mẹ. Con cảm thấy cô đơn lắm.”

Tôi ghì ống, nhìn chồng, tìm kiếm lời khuyên của chồng. “Mẹ đây, mẹ không cúp máy đâu,” tôi trả lời.

“Con biết con đã phải kể với mẹ, mẹ ơi. Nhưng khi nói chuyện, mẹ cứ nhắc đi, nhắc lại là con phải làm gì. Mẹ đọc tất cả những cuốn sách nhỏ, chỉ cách nói chuyện với con về tình dục, nhưng mẹ chỉ nói, chỉ nói không thôi. Mẹ không lắng nghe con nói. Mẹ không bao giờ lắng nghe con tâm sự. Như thể cuộn phim tình cảm của con, không có gì quan trọng. Bởi vì mẹ là mẹ của con, mẹ nghĩ mẹ có tất cả câu trả lời. Nhưng đôi khi con không cần câu trả lời. Con chỉ cần người lắng nghe thôi.”

Cảm thấy như có vật gì làm nghẹn, tôi nuốt nước bọt cho thông cổ và nhìn vào những cuốn sách nhỏ dạy cách nói chuyện với con mình, nằm rải rác trên nóc chiếc tủ thấp nhỏ ở đầu giường tôi. “Mẹ đang lắng nghe,” tôi thầm thì.

“Mẹ biết không, trên đoạn đường lái xe, khi con đã vững tay lái trở lại, con bắt đầu nghĩ về em bé con của con và việc chăm sóc nó. Sau đó, con đã nhìn thấy phòng điện thoại nầy, và như thể con nghe được tiếng mẹ đang thuyết pháp, nhắc nhở không nên uống rượu và lái xe. Vì vậy, con gọi xe taxi. Con muốn trở về nhà.”

“Con yêu dấu ơi, con làm đúng rồi,” Tôi nói và cảm thấy lồng ngực nhẹ nhõm. Chồng tôi đến gần, ngồi xuống bên cạnh và những ngón tay anh đan vào tay tôi. Qua bàn tay, anh ngụ ý cho tôi biết những điều tôi nói và làm là đúng.

“Nhưng mẹ biết không, con có thể lái xe được ngay bây giờ.”

“Đừng lái xe!” Tôi ngắt lời. Các bắp thịt của tôi như co cứng lại, và tôi siết chặt tay tôi vào tay chồng. “Con làm ơn chờ taxi. Con đừng cúp máy, cho đến lúc xe taxi tới.”

“Con chỉ muốn quay về nhà, mẹ ơi.”

“Mẹ biết rồi. Nhưng con làm chuyện nầy cho mẹ. Làm ơn, chờ taxi con nhé.” Tôi lắng nghe sự im lặng trong cơn sợ hãi. Khi tôi không nghe câu trả lời, tôi cắn vào môi và nhắm mắt lại. Tôi phải nghĩ cách để cô ấy không lái xe.

“Bây giờ taxi tới rồi, mẹ ơi.”

Qua đường dây, tôi nghe tiếng người nào đó hỏi về Xe Taxi Vàng lúc đó tôi mới cảm thấy bớt đi căng thẳng.

“Con đang quay về nhà, mẹ ơi.”

Có tiếng lạch cạch rồi điện thoại im lặng. Rời khỏi giường với mắt đầy lệ, tôi đi ra hành lang và tiến vào phòng cô con gái 16 tuổi của tôi. Trời tối và im lặng bủa vây. Chồng tôi đến từ phía sau, vòng tay ôm tôi, rồi anh dựa cằm lên đỉnh đầu tôi. Tôi lau những giọt nước mắt trên hai má.

“Vợ chồng mình phải học cách lắng nghe,” tôi nói.

Anh quay người tôi lại, để đối mặt với anh. “Vợ chồng mình sẽ học. Em sẽ thấy mà.”

Sau đó, anh vòng tay ôm tôi và tôi úp mặt vào vai chồng. Tôi để cho anh ôm tôi vài phút, sau đó tôi lui lại và nhìn về phía giường. Chồng tôi nhìn tôi như dò hỏi trong một giây, rồi tiếp, “Em có nghĩ rằng, cô ấy sẽ biết là cô ấy đã gọi nhầm số điện thoại hay không?”

Tôi nhìn cô con gái của chúng tôi đang ngủ, rồi nói với chồng. “Có lẽ, đây không phải là việc gọi nhầm số điện thoại.”

“Mẹ, Bố, đang làm gì vậy?” Dưới những lớp chăn trải giường, một giọng buồn ngủ, trẻ trung vang lên.

Tôi tiến đến con gái tôi, lúc đó đã ngồi dậy, nhìn chăm chú trong bóng tối.

“Bố mẹ đang thực hành,” tôi trả lời.

“Thực hành gì, mẹ?” cô lẩm bẩm và nằm xuống nệm, đôi mắt của cô đã nhắm, chìm vào giấc ngủ.

“Tập lắng nghe,” Tôi thầm thì, và tôi khẽ chạm tay thật nhanh trên má con gái tôi.

Theo THƯ VIỆN HOA SEN

Tags: