Ông hoàng Bảo Đại và những thú vui đế vương

Nhiều học giả người Pháp và Việt đã ví vị vua cuối củng của triều Nguyễn – Bảo Đại như vua Louis XVI của nước Pháp với những đam mê và sở thích rất kỳ quặc và cực kỳ xa xỉ, tốn kém.

Ông hoàng Bảo Đại và những thú vui đế vương

Ngày 16/3/1946, ông Cố vấn tối cao Bảo Đại tham gia phái đoàn Việt Nam Dân chủ Cộng hòa sang Trùng Khánh thăm viếng Trung Hoa, nhưng khi kết thúc, ông không trở về nước theo đoàn, mà trốn sang Hương Cảng (Hồng Kông). Tại Hồng Kông, cựu hoàng Bảo Đại đã tiếp xúc với nhiều giới chính trị, trong đó có người Mỹ là Đại Tướng Marshall, đại diện Hoa Kỳ, đã đem bản giao ước với Bảo Đại về trình Tổng thống Harry S. Truman. Bảo Đại còn viết thư về nước xin từ chức “Cố vấn tối cao” trong chính phủ Việt Nam Dân chủ Cộng hòa và chuyển lời nhắn đến Nam Phương Hoàng hậu là ông vẫn vui khỏe. Để tiện bề ăn chơi, hưởng lạc và nuôi hy vọng “phục quốc”, sau đó Bảo Đại đã đổi tên thành Wang Kunney tiên sinh cho tiện việc hưởng mọi lạc thú. Dân thượng lưu xứ Hồng Kông còn đồn đại rằng: muốn xem mặt ông vua nước Nam chỉ cần tìm ở 14 tiệm nhảy, nếu không thấy thì tìm ở các sòng bạc. Bảo Đại là một tay chơi siêu hạng, ông biết nhảy đầm từ tuổi thiếu niên ở Pháp, nên không phải là chuyện lạ khi trở thành nam vương vũ trường. Không ít lần ông đã khiến các con bạc chuyên nghiệp và đẳng cấp của Ma Cau, Hồng Kông phải kinh ngạc vì những cách vung vãi số tiền khổng lồ mà ông mang tới sòng bạc.Bảo Đại – Vua Louis XVI của PhápĐã có một số người cho rằng, dù thế nào thì Bảo Đại vẫn là một ông vua nước Nam. Mà một Hoàng đế luôn có những đặc quyền, đặc lợi riêng. Bảo thủ hơn, có người còn cho rằng viết đến nhà vua với lời lẽ chỉ trích nặng nề là việc làm phạm thượng. Nghiện đánh bạc, mê nhảy đầm và du hí đã có trong máu Bảo Đại từ lúc còn là ông vua nhỏ du học bên Pháp. Việc tiêu xài hoang phí của Bảo Đại trong suốt 12 triều vua trước đó không ai sánh bằng. Lâu nay thiên hạ chỉ quen nhìn vào mấy ngàn cung tần mỹ nữ dưới triều vua Minh Mạng, cùng với Minh Mạng thang ví như “Đông trùng dạ thảo” và “Dâm dương hoắc” bên Trung Quốc mà suy ra Minh Mạng là ông vua khét tiếng ăn chơi, sa đọa. Nhận định sai lầm, vơ đũa cả nắm này mang tính ý thức hệ, suy diễn thiếu logich. Sách sử triều Nguyễn còn ghi lại những dòng không ai để ý những việc vua Minh Mạng đã phải làm như: canh hai, các quan đã lục tục đốt đuốc đi chầu…; mỗi ngày Ngài ngự phê hơn 200 chữ ký vào các văn kiện, đơn thư…Nhưng đấy là câu chuyện khác thuộc về lịch sử chúng tôi không bàn luận. Cốt yếu để thấy rằng, cho dù các bậc đế vương trước đó có hưởng lạc, sa đọa đến mấy cũng không thể sánh bằng Bảo Đại vị vua cuối củng của triều Nguyễn. Nhiều học giả người Pháp và Việt đã ví Bảo Đại như vua Louis XVI của nước Pháp với những đam mê và sở thích rất kỳ quặc và cực kỳ xa xỉ, tốn kém.

Thuở nhỏ Bảo Đại rất say mê sưu tập tem. Chuyện kể lại, có lần, vì quá mê bộ sưu tập tem, nên Hoàng thượng vừa mới đăng quang nhưng chưa chấp chính, đã đề đạt nguyện vọng với Khâm sứ Trung Kỳ Charles, yêu cầu Chính phủ bảo hộ cấp cho một món tiền để mua một bộ sưu tập tem đắt tiền. Lời đề nghị trẻ con này khá hóc búa, khiến cho Chính phủ bảo hộ lung túng chẳng biết xử sự thế nào cho phải nhẽ. Cuối cùng, có người hiến kế, thay vì gửi tiền cho vua mua tem, Chính phủ bảo hộ Pháp đã hào phóng mua bộ sưu tập tem và gửi cho ông hoàng trẻ con.Lớn lên, hầu như chẳng có môn thể thao quý tộc nào mà Hoàng đế Bảo Đại không từng biết và bản thân ngài là một tay chơi có hạng. Bảo Đại cưỡi ngựa điêu luyện như một kỵ sĩ Trung cổ, chơi golf, tennis giỏi như một quán quân, bơi thuyền các loại như một vận động viên Olympic và nhào lộn trên không bằng máy bay không thua kém gì tiên đế Hàm Nghi…Từ lúc Bảo Đại đủ 16 tuổi trở về sau, theo pháp luật nước Pháp, Bảo Đại đã hoàn toàn có thể tự mình điều khiển các phương tiện giao thông, thể thao mà không cần sự giám hộ. Thời gian này, “quan giám hộ” Charles thường xuyên bị cảnh sát địa phương nhắc nhở nhiều lần bởi ông Hoàng Bảo Đại liên tục vi phạm luật giao thông và nhiều lần suýt gây tai nạn, do phóng xe trên lộ như trên đường đua công thức 1. Nhưng ông không có nhiều thời gian để hưởng thụ, thi đấu và giật giải trong những môn thể thao cảm giác mạnh, bởi ông còn bận về nước làm vua, bằng lòng giết thời gian trong trò tiêu khiển săn bắn mà ông được xem như một tay thiện xạ.Nghề săn của Bảo Đại cũng là một bậc thầy ngoại hạng. Mê săn bắn đến nỗi trong các biệt thự của ông, nền nhà được trải bằng những tấm da thú như khoe trương thành tích săn bắn và tận hưởng cảm giác mạnh mẽ, oai hùng của một vị chúa sơn lâm. Nghiền săn bắn đến độ, Bảo Đại bỏ tiền ra để thuê 1.500 ha đất cạnh làng Epshtein rồi xua muông thú xung quanh vào đó để săn. Chưa thỏa mản thú chơi vương giả, ông còn xây dựng một ngôi nhà nhỏ giữa rừng Krafft làm chỗ gặp gỡ bạn gái trong các cuộc đi săn. Đó là mấy cô diễn viên người châu Âu. Họ là những hồ li tinh rất giỏi đào mỏ, nên thường chỉ lưu lại du hí hưởng lạc với Bảo Đại vài ngày, vài tuần rồi sau đó ra đi không bao giờ quay trở lại.Có lần thắng bạc, Bảo Đại cao hứng mua một chiếc xe hơi đời mới nhất đương thời để làm quà tặng sinh nhật Hoàng tử Bảo Long và vung tiền hàng núi qua cửa sổ cho các cô nàng vũ nữ xinh đẹp. Do vậy mà không ai lạ gì trong số những vợ lẽ và tình nhân của cựu Hoàng đế Bảo Đại có vài người xuất thân từ nghề vũ nữ. Nhưng cũng chính các sòng bạc tràn dục vọng tham lam này, như một con quái vật khổng lồ đã nuốt chửng những món gia tài kếch xù của Bảo Đại, bao gồm cả biệt thự, bộ sưu tập ôtô, máy bay, du thuyền, súng săn thể thao, gậy gôn và ngọc ngà, châu báu…



Có một tác giả cuốn sách đã hóm hỉnh khi so sánh sở thích của Vua Louis XVI nước Pháp với ông vua cuối cùng của triều Nguyễn: “Louis XVI thì mê các ổ khóa, còn Bảo Đại thì thích hí hoáy hàng giờ với động cơ ôtô”. Theo mô tả, bộ sưu tập ôtô của Bảo Đại thời đó toàn những xe đắt tiền, ngay cả những người giàu nhất thế giới cũng chưa dám mạo hiểm sắm. Những chiếc xe ấn tượng và hiện đại nhất trong bộ sưu tập được kể tên như : 1 chiếc Mercedes lớn, nặng 4 tấn, có kính dày 3 cm, vỏ chống được đạn 8 ly của tiểu liên và súng máy; 4 chiếc Limouzin; 1 chiếc Citrôen động cơ bánh trước; những chiếc xe thể thao hiệu Ferrari hay Bentley. Ngoài ra ông còn là chủ sở hữu của mấy chiếc máy bay và du thuyền… chủ yếu là phục vụ cho ăn chơi, hưởng lạc. Gần đây, tác giả Daniel Grandclément (Pháp) còn tiết lộ những bí mật về Bảo Đại khiến mọi người phải sửng sốt khi biết rằng: “Cựu hoàng Bảo Đại có tất cả bốn máy bay DC.3, một máy bay B.24 sáu chỗ, một máy bay B29 và một máy bay để thi nhào lộn. Các máy bay nói trên được lắp đặt một cabin làm phòng ngủ, một phòng có thể chiêu đãi đông người, nhiên liệu đảm bảo hoạt động một đường kính 6.000 km… giống như máy bay của Hoàng đế Anh Georges VI”.

Chưa kể đến Bảo Đại còn có 2 chiếc du thuyền sang trọng nhất đó là một chiếc thủy phi cơ hiệu Sealand, một chiếc Sea Oters, một máy bay nhào lộn Tiger Moth, trong đó có 1 chiếc trị giá một trăm triệu franc do Thủ tướng Queuille tặng. Làm cách nào Bảo Đại có số tiền không lồ để mua sắm những phương tiện giải trí sang trọng và đắt tiền này? Câu hỏi này không khó trả lời, vì Bảo Đại là “trùm chuyển ngân lậu” từ Đông Dương qua Hồng Kông rồi qua Pháp, sau đó chuyển ngược về lại Việt Nam để hưởng chênh lệch rất lớn. Trong quá trình chiếm cứ thuộc địa, thực dân Pháp đã vơ vét nguồn tài nguyên quí giá tại các thuộc địa từ sắt, thép, than đá, quặng kim loại, cao su, chè và hàng ngàn các loại nông sản khác của các nước Đông Dương, vận chuyển từ Vân Nam –Trung Quốc qua Lào Cai xuống Hà Nội, Hải Phòng và các thương cảng lớn như Thượng Hải, Ma Cau, Hồng Công, Đà Nẵng, Sài Gòn, Sihanukving… để đưa về Pháp hoặc tiêu thụ tại các nước phát triển Âu Mỹ. Ngoài khoản trợ cấp của Chính phủ Pháp, Bảo Đại còn là ông trùm trong việc chuyển ngân nên không có gì lạ về số tài sản kếch sù mà Bảo Đại từng có. Hẳn nhiều người còn biết, tỷ giá hối đoái chính thức vào thời đó là 1 đồng Đông Dương ăn 8 đồng franc Pháp. Trong hoàn cảnh chiến tranh và thuộc địa ở xa nước Pháp, Chính phủ thực dân Pháp đã ban bố chỉ thị cho phép một đồng bạc đầu tư tại Đông Dương thu đổi ăn 17 đồng franc tại Paris để khuyến khích các nhà đầu tư Pháp nhảy vào khai thác thuộc địa Đông Dương.Một đường dây chuyển ngân lậu hình thành tại Việt Nam do Thủ hiến Phan Văn Giáo và Lý Long Thân tỷ phú người Hoa ở Chợ Lớn đã chuyển tiền Đông Dương sang Hồng Kông cho Bảo Đại và được thanh toán bằng đô la Hồng Kông với tỷ lệ 1/8. Sau đó, Bảo Đại cho người chuyển bạc Đông Dương đến Paris và qui đổi thành tiền franc, theo tỷ lệ ưu đãi 1/17 và lại chuyển về Sài Gòn.Riêng phần Thủ hiến Phan Văn Giáo xuất thân là dược sĩ nên lợi dụng việc chuyển tiền này để buôn lậu thuốc tây mang về tuồn ra chợ đen, thu lãi thêm một lần nữa. Số thuốc tây lậu được hải quân vận chuyển và phi thuế quan vì đó là dược phẩm nước Pháp cung cấp cho ngài Quốc trưởng Bảo Đại. Nhắc lại chuyện, có một lần, tại phi trường Tân Sơn Nhất, mật thám đã khám thấy trong vali của con gái Cao ủy Pháp Bollaert số tiền khoảng 600 ngàn Đông Dương. Khi hải quan sân bay biết được đó là tiền của ngài Chánh mật thám gửi chi trả cho phí lưu trú của Bảo Đại tại Hồng Kông thì lập tức cho qua. Chỉ riêng vali tiền này, sau khi quay vòng cũng đã đem lại cho Bảo Đại số tiền lãi gần 5 triệu tiền đồng franc Pháp!Những canh bạc đế vươngCuộc đời của ông vua thoái vị Bảo Đại giống như một tay giang hồ vừa bị thất sủng lại muốn phục thù, muốn ngoi lên chiếc ghế quyền lực cao nhất. Nhưng để làm được điều ấy, trong lịch sử các chính trị gia từ cổ chí kim đều áp dụng những áp phe, những canh bạc chính trị. Thậm chí là những “Lã Bất Vi” buôn vua, bán chúa. Còn Bảo Đại, tập trung vào những cú áp phe tiền bạc, và những canh bạc thâu đêm suốt sáng trên chiếu bạc Ma Cau, Hồng Kông, Paris, Mỹ…Nhắc lại chuyện cũ, sau khi trốn khỏi phái đoàn Việt Nam kết thúc chuyến thăm Trùng Khánh – Trung Quốc, Bảo Đại bỏ trốn sang Hồng Kông tranh thủ gặp gỡ nhiều chính khách, chính trị gia. Vào năm 1947, cựu trùm mật thám Pháp ở Đông Dương là Cousseau đã tiếp xúc với Bảo Đại tại Hồng Kông, ngỏ ý mời ông về nước nắm quyền, hình thành nên “giải pháp Bảo Đại” lập một chính quyền bù nhìn, tay sai. Ngày 24/4/1948, Thiếu tướng Nguyễn Văn Xuân và Trần Văn Hữu cũng bay tới Hồng Kông để gặp Bảo Đại xin thành lập Chính phủ Lâm thời cho Việt Nam, Bảo Đại như rồng gặp mây nên nhanh nhẩu gửi thông điệp cho Tướng Xuân, tán thành việc thành lập Chính phủ Trung ương Lâm thời Việt Nam do Tướng Xuân điều khiển “để giải quyết vấn đề Việt Nam đối với Pháp và dư luận quốc tế”.



Ngày 5/6/1948, Bảo Đại đã gặp gỡ Cao ủy Pháp Bollaert ở vịnh Hạ Long, trên chiến hạm Duguay Trouin, bản tuyên ngôn Việt – Pháp được công bố, theo đó nước Pháp thừa nhận nền độc lập và thống nhất của Việt Nam. Sau đó, Tổng thống Pháp Vincent Auriol và Cựu hoàng Bảo Đại đã ký Hiệp ước Elysée, thành lập một chính quyền Việt Nam trong khối Liên hiệp Pháp, gọi là Quốc gia Việt Nam, đứng đầu là Quốc trưởng Bảo Đại. Ngày 24/4/1949, Bảo Đại về nước và công bố tạm giữ danh hiệu Hoàng đế và tạm cầm quyền chờ ngày Tổng Tuyển cử vào ngày 1/7/1949, Chính phủ Lâm thời của Quốc gia Việt Nam được thành lập theo sắc lệnh số 1, tấn phong Bảo Đại là Quốc trưởng, Trung tướng Nguyễn Văn Xuân làm Thủ tướng kiêm Tổng trưởng Quốc phòng cho đến tháng 1/1950. Bảo Đại chỉ định Nguyễn Phan Long làm Thủ tướng, đến các đời Thủ tướng kế nhiệm như Trần Văn Hữu (kết thúc tháng 6/1952), Thủ tướng Nguyễn Văn Tâm (kết thúc tháng 11/1953), Hoàng thân Bửu Lộc từ Pháp về Sài Gòn lập chính phủ thay thế chính phủ Nguyễn Văn Tâm. Hoàng thân Bửu Lộc cũng chỉ đảm trách chức Thủ tướng bù nhìn 6 tháng đầu năm 1954, Bảo Đại cho mời Ngô Đình Diệm về thành lập Chính phủ mới. Thời gian này, Quốc trưởng Bảo Đại sống và làm việc tại biệt điện ở Đà Lạt. Xung quanh nơi ở của Bảo Đại có cả một trung đoàn Ngự lâm quân bảo vệ và có cả một đoàn xe riêng gọi là “công xa biệt điện” và một đội máy bay riêng do các phi công người Pháp phục vụ túc trực thường xuyên.Sau Hiệp định Genève 1954, Pháp phải rút khỏi Đông Dương, chính quyền và quân đội Quốc gia Việt Nam ở miền Nam Việt Nam chờ Tổng Tuyển cử. Cuối tháng 10/1955, Ngô Đình Diệm tổ chức trưng cầu dân ý truất phế Bảo Đại, tịch thu tất cả tài sản. Ngoài các dinh thự, biệt điện tại Nha Trang, Đà Lạt, Buôn Mê Thuột, Vũng Tàu… có những nơi Bảo Đại chưa một lần đặt chân đến, còn lại khối tài sản riêng khổng lồ của Bảo Đại đều nằm ở nước ngoài. Từ lâu rồi, đại bản doanh của Bảo Đại đóng ở Côte d’Azur – Pháp chứ không đóng ở Huế, Sài Gòn hay Đà Lạt. Còn hay mất ghế Quốc trưởng, hầu như Bảo Đại không quan tâm, đến cả Nam Phương Hoàng hậu và các con thời gian này đã sang Pháp định cư, Bảo Đại cũng không mấy quan tâm. Từ lâu rồi, toàn bộ tâm trí ông chỉ mê mải với những canh bạc tối mày tối mặt trong những casino hào nhoáng ở Cannes, ở Paris hay Monaco.Bảo Đại bận rộn tại các sòng bạc đỏ đen ở Vitell, Evian, Nice hoặc đảo Corse thì còn đâu thời gian để quan tâm đến quốc sự. Chưa kể những thú vui nhào lộn máy bay trên không trung, những cuộc du hí với các mỹ nhân nhiều quốc tịch khác nhau, những cuộc đi săn thâu đêm bất tận… Chỗ vui chơi nếu ở gần, Bảo Đại tự lái xe Limousine tìm đến, vui chơi ở xa, Bảo Đại đến bằng chiếc máy bay riêng Libérator và luôn có mặt Hoàng thân Vĩnh Cẩn tháp tùng.

Bảo Đại không còn quan tâm đến các chính khách hay chính trị gia như trước nữa, mà kết giao bằng hữu với những bậc đế vương, những người giàu nhất thế giới như: Quốc vương Ai Cập Farouk, Hoàng đế Iran Hailé Sélassie, Quốc vương Anbanie Zogu, Quốc vương Arab Saudi Faycal, Hoàng thân nước Ý Umberto… và các ông trùm, Vua dầu mỏ, Ngân hàng, thép, điện ảnh…Có lần, các tờ báo ở Cannes đã đăng tin rất giật gân khiến mọi người sửng sốt: “Chỉ sau một đêm, cựu hoàng Bảo Đại đã bị ông trùm Hollywood Jack Warner “lột” mất 350 triệu franc”. Một số tiền bằng cả ngân khố một quốc gia nghèo trên thế giới lúc bấy giờ. Lịch sử người Việt, chắc hẳn chưa từng có ai thua bạc một đêm với số tiền khổng lồ như cựu hoàng Bảo Đại.Bất luận là chơi bài thắng hay thua, Bảo Đại cũng điềm nhiên như không. Những đội quân nô tỳ hầu hạ Bảo Đại , kể các các mỹ nữ luôn kề một bên bao giờ cũng được “boa” rất hậu hĩnh, chu đáo. Vì lúc này, nguồn tiền bất chính chảy vào túi Bảo Đại từng giờ, từng ngày không sao tiêu cho hết được. Hoàng Thái tử Bảo Long của Bảo Đại, rất giống người cha cựu hoàng về tính ăn chơi và sài xe hạng sang như thay áo. Có lần, Bảo Đại tặng con trai một chiếc Jaguar VII nhân dịp sinh nhật, Bảo Long đã lập tức đòi phải đổi ngay sang chiếc khác cùng một nhãn hiệu nhưng là kiểu thể thao đời mới có số seri XK 120, loại đầu tiên đạt vận tốc 120 miles/h (khoảng hơn 200km/h).Với chiếc xe siêu hiện đại này, trong hai năm 1949-1951, ông hoàng trẻ Bảo Long đã gây ra 12 vụ tai nạn. Rất nhiều lần cảnh sát truy đuổi nhưng bó tay vì tốc độ không thể nào vượt qua chiếc xe siêu tốc này được. Bảo Đại không rượu chè, chuyên mê gái đẹp kể cả khi phế truất buồn bã nhất trong đời và khi đã già, nhưng Bảo Long thì ngược lại, có tất cả tứ đổ tường. Nếu vương triều này không chấm dứt, không biết đất nước sẽ ra sao nếu có hai cha con vua như thế này. Bạc tiền dù có chất thành núi rồi cũng sẽ có lúc vơi cạn, khánh kiệt. Giàu có nứt đố, đổ vách như câu chuyện Vương Khải – Thạch Sùng còn thiếu cái mẻ kho. Sau nhiều năm hưởng thụ đế vương nối dài hơn 10 năm, Bảo Đại đã không còn làm chủ hệ thống kinh tế thu lợi bất chính như trước. Nền kinh tế thế giới đang thay đổi, Mỹ nhảy vào miền Nam Việt Nam và biến nơi đây thành kho chứa hàng viện trợ khổng lồ cung cấp cho bộ máy chiến tranh. Khoảng thập niên 1960, gia sản khổng lồ của Bảo Đại đã lần lượt bốc hơi, đội nón ra đi như những người tình… Nhiều lâu đài tráng lệ, máy bay đắt tiền, xe hơi sang trọng… lần lượt sang tên người khác và bán thế chấp trả số nợ nần khổng lồ. Một Bảo Đại cựu hoàng từng huy hoàng vương giả nay phải nhận số tiền trợ cấp ít ỏi mang tính bố thí của Chính phủ Tổng thống Giscard với 8.000 franc /tháng.Đến thời Chính phủ của Tổng thống Jacques Chirac, do có thiện cảm với người Việt Nam trong việc nhận con gái nuôi người Việt Nam nên hào phóng hơn, nâng mức trợ cấp cho Bảo Đại lên mỗi tháng 20.000 franc. Người đời nhìn thấy một Bảo Đại ăn uống chi tiêu dè sẻn từng đồng trong những quán ăn bình dân ở thủ đô Paris tráng lệ. Cuộc đời của cựu hoàng Bảo Đại đến lúc này không khác gì một buổi chiều tàn. Bao nhiêu phù hoa, vương giả đã vĩnh viễn không còn nữa. Tuy chưa một lần làm một công dân bình thường như mọi người, nhưng có lẽ cựu hoàng Bảo Đại cũng đã gặm nhấm nỗi đau trần thế, nỗi bạc bẽo của nhân tình và nhân quả của luật đời.Tuy vậy, Bảo Đại không từ bỏ được thói quen sưu tập những phụ nữ xinh đẹp bên cạnh. Năm 1983, cựu hoàng lại nạp “Thứ phi” là bà Monique Baudot, sinh năm 1946 quê vùng Lorraine, Pháp rất xinh đẹp nhỏ hơn Bảo Đại 30 tuổi. Những năm tháng cuối đời, Bảo Đại không sống với Hoàng hậu Nam Phương, cũng không sống với Thứ phi mỹ nhân Bùi Mộng Điệp mà sống bấu víu vào cánh tay của bà Monique, cựu hoàng Bảo Đại đã sống những năm cuối đời trong nghèo túng và lặng lẽ như sự quả báo tại một căn hộ nhỏ ở số 29, đường Fresnel, quận 16, thủ đô Paris và mất tại đó ngày 31/8/1997.Trong bài phỏng vấn của Hãng BBC, bà Monique nói: “Ngày hôm nay tôi rất đau buồn. Dĩ nhiên rồi, trước hết và trên hết là vì chồng tôi vừa qua đời. Nhưng hôm nay trang sử của triều Nguyễn Việt Nam cũng được chấm dứt. Tôi cầu nguyện cho chồng tôi”.Bảo Đại mất trong sự nghèo nàn và u buồn gợi nhớ lại những công tử đất Việt một thời như Bạch Công tử, Hắc Công tử. Khi tột đỉnh giàu sang, quyền thế đã vung vãi, ăn chơi bất tận, đến một ngày kia phát hiện ra rằng chỉ còn nắm xương tàn tạ, héo hắt trong cuộc đời. Bao nhiêu vinh nhục, rốt cuộc chỉ là gió thoảng, mây bay phù du một kiếp người.



Nhắc lại chuyện khi Chính phủ Việt Nam Dân chủ Cộng hòa cử đại diện vào Huế để vấn an bà Từ Cung, Nam Phương Hoàng hậu đề nghị ra Hà Nội chung sống với chồng bà là Cố vấn tối cao Bảo Đại. Bà Nam Phương đã cảm ơn sự quan tâm của Chính phủ Cụ Hồ nhưng từ chối khéo léo không ra Hà Nội. Có lẽ lúc này, hơn ai hết bà biết rất rõ lối sống buông thả và không thể thay đổi của Bảo Đại. Đến khi Bảo Đại quay lại theo chân người Pháp làm tay sai bù nhìn với chiếc ghế Quốc trưởng và cuối cùng là lập ra Chính phủ Ngô Đình Diệm, bà vốn không ưa và không thể chấp nhận một sự thật quá chán chường và mệt mỏi. Năm 1947, Nam Phương Hoàng hậu cùng các con đã qua Pháp sinh sống lặng lẽ với cuộc sống ẩn dật khép kín mà không cần sự có mặt của Bảo Đại. Năm 1958, nhằm tránh mặt báo chí, dư luận và những người quen biết, bà Nam Phương đã rời bỏ thành Paris hoa lệ và ồn ào. Những cơ ngơi đồ sộ ở Neuilly, hàng tá căn nhà lớn ở Morocco, biệt thự trên đại lộ Opéra, Paris hay trang trại rộng lớn ở Congo đều không còn sức hấp dẫn để có thể níu giữ nổi bà. Nam Phương Hoàng hậu đã rời xa Paris 500 km về phía Nam, về làng Chabrignac mua lại điền trang La Perche rộng 160 ha của một quý tộc Pháp đã sa sút làm nơi sống nốt những năm tháng còn lại.Với những ai hoài tiếc quá khứ một vương triều sẽ cảm thấy những sự thật về cuộc đời cựu hoàng Bảo Đại là một sự bỡn cợt hay thiếu thiện chí đối với một đấng quân vương. Nhưng những ai yêu thương và tôn kính Hoàng hậu Nam Phương sẽ thấy đây là sự thật và chân tướng của một vị vua, một đấng lang quân quá sa đọa và ích kỷ trong cuộc sống, chỉ biết hưởng lạc, đam mê cho bản thân, kể cả những tham vọng mang lại đau thương cho chính dân tộc, quê hương Việt Nam. Khi thoái triều, Bảo Đại bỏ mặc tất cả người thân nhất trong gia đình để lao vào những canh bạc đỏ đen và những canh bạc quyền lực. Hoàng hậu Nam Phương từ ấy trở thành một bông hoa héo, một thân phận hồng nhan cô đơn lưu lạc xứ người…

Theo DIỄN ĐÀN DOANH NGHIỆP

Tags: ,