Đôi mắt ấy không thể còn nhìn tôi, vĩnh viễn

Tôi và em lớn lên như cỏ dại
Quấn quít bên dòng sông quê mát xanh
Miền quê nghèo được Chúa ban phước lành
Luôn đầy ắp tiếng cười trong ánh nắng

Nhưng tháng ngày vui của hai đứa trẻ
Đã chấm dứt phũ phàng như giấc mơ
Tôi sẽ đi xa, nơi chưa tới bao giờ
Bỏ lại dòng sông cùng đôi bờ kỷ niệm

Em nhìn tôi và hỏi: Nơi nào là Kiev?
Đôi mắt em xanh biếc, u buồn
Tôi chỉ về đàn sếu khuất dần nơi hoàng hôn
Và nhận ra, em đã thành thiếu nữ…

Năm tháng qua, thành phố này tôi yêu mến
Nhưng luôn nhớ em và dòng sông bình yên
Năm cuối giảng đường, tôi đếm từng ngày đêm
Tôi sẽ về, như đã thề ngày ấy

Nhưng cuộc đời trớ trêu là vậy
Điều tồi tệ nhất đã xảy ra: Chiến tranh
Tuổi đôi mươi, tôi trở thành chiến binh
Một chiều đông, lên đường theo mệnh lệnh

Lòng tôi quặn thắt trước bản đồ chiến dịch
Tên dòng sông và miền đất thân quen
Nơi tôi và em sống qua thuở hồn nhiên
Đoàn xe rầm rập lao về nơi ấy…

Khúc sông xưa, tôi đã trở về đây
Còn đâu những nụ cười trong ánh nắng
Chỉ còn giá lạnh, hoang tàn và trống vắng
Đôi bờ sông là đôi bờ đắng cay

Bọn vô lại đã chiếm đóng nơi này
Các chính khách nói với tôi như vậy
Tôi sẽ chiến đấu, sẽ đẩy lùi bọn chúng
Và gặp lại em, người tôi hằng nhớ mong…

Trong đêm tối, chúng tôi tiến công
Những cỗ súng đỏ nòng gào thét
Tôi xiết cò, và kẻ thù gục chết
Chúng tôi hò reo mừng chiến thắng vẻ vang

Bình minh lên bên bờ sông máu loang
Tôi đến bên xác kẻ thù tôi giết
Người nữ dân quân có đôi mắt buồn xanh biếc
Nhìn lên bầu trời trắng xóa, mênh mang

Và tôi nhận ra rằng
Đôi mắt ấy đã bao lần nhìn tôi trìu mến
Khiến tôi nhớ thương vô bờ bến

Đôi mắt ấy không thể còn nhìn tôi, vĩnh viễn

REDS BLOG

Tags: ,