Hàng ngày, tâm mình như con khỉ vậy, chạy nhảy lung tung, chạy theo sắc, thanh, hương, vị, xúc chạm bên ngoài mà không lúc nào ngơi nghỉ.
Khác với giáo lý nhà Phật rằng: “Mỗi người hãy tự mình đốt đuốc mà đi”, vào những ngày dâng sao, các thầy chẳng quản ngại nhọc nhằn sẵn sàng cầm đuốc soi hộ “con nhang” tìm đường bằng tiếng gõ mõ cầu an.
Ngày nào các chùa chiền còn phổ biến những hoạt động như cúng dạo, xem ngày giờ, dâng sao giải hạn… thì ngày đó đạo Phật vẫn còn bị coi là một thứ tôn giáo mê tín dị đoan.
Việc tin vào những thứ mơ hồ như có sao xấu, sao tốt, ngày giờ đẹp, đồng nghĩa với việc con người ta tự gieo nỗi sợ hãi vào bản thân mình, thậm chí cả những người xung quanh.
Hành động đốt vàng mã, bản thân nó không là “tín” hay “mê”, chỉ có thái độ và cách hành xử của chúng ta quyết định phẩm chất của tục lệ này tại thời điểm và trong bối cảnh cụ thể đó.
Mỗi nén hương được thắp lên đã truyền tải những giá trị văn hóa và đạo đức từ bao đời, cùng với những phong tục cổ truyền khác, đã góp phần tạo nên và bảo tồn giá trị bản sắc văn hóa dân tộc Việt Nam.
Là linh vật tượng trưng cho người tuổi Tý và đứng đầu 12 con giáp, trong văn hóa dân gian, loài chuột gắn liền với sự nhanh nhẹn, thông minh song cũng không kém phần hóm hỉnh hài hước.
Tuổi thơ chúng tôi lớn lên cùng những câu hát đồng dao giản dị, mộc mạc, chứa đựng một tâm hồn trong trẻo, một cái nhìn hồn nhiên trước cuộc đời.










